Vùng Đất Tự Do - Chương 169
Nelson Neo đi rồi, Tài lập tức tổ chức cuộc họp với Bộ Tư Lệnh Chiến Tranh ngay ngoài sân.
Hắn thông báo sự thật cho các vị tướng của mình nghe, rồi hỏi:
– Liệu có cách nào giúp chúng ta trụ được bốn ngày không?
Mọi người nhìn nhau. Aleksei lên tiếng:
– Bốn ngày hơi khó, nhưng ba ngày thì có thể được. Phần lớn tiền của chúng ta cất giữ trong Pháo Đài, bây giờ hẳn đã bị cháy sạch, nhưng chúng ta vẫn còn các kho nhỏ khác nằm bên ngoài đề phòng cho những trường hợp như thế này. Ta có thể lấy tiền từ các kho đó mua thức ăn. Chỉ có điều ta thiếu phương tiện đi lại và chuyên chở lương thực.
Vùng đất Tự Do không có hệ thống ngân hàng, ai cũng phải tự lo bảo quản tiền của mình. Các băng lớn luôn có các cơ sở bí mật nằm ngoài cứ điểm, vừa để thanh toán các khoản tiền khẩn cấp, vừa để phòng xa. Năm xưa Tài từng giết Anthony là người giữ kho ngoại biên của băng Con Gà Con. Số tiền ở các kho ngoại biên của băng Dực Long đương nhiên lớn hơn Con Gà Con rất nhiều, nhưng chi phí cũng cao hơn. Nuôi mười nghìn miệng ăn một lúc là điều không hề dễ dàng.
Genesis bảo:
– Tôi có thể đi mượn hai chiếc xe ô tô tải về để sử dụng.
Tài gật đầu:
– Tốt lắm. Vậy thì việc này tôi giao cho Aleksei làm người phụ trách, Genesis hỗ trợ, ưu tiên hàng đầu là làm thế nào lo được bữa ăn cho các thành viên Dực Long trong vòng ba ngày tới. Abraham phụ trách việc tiếp quản và bảo vệ cứ điểm mới. Trước mắt tôi có vài việc quan trọng cần làm, sau ba ngày tình hình sẽ cải thiện. Được rồi, bây giờ tôi cần nói chuyện với Adriel.
Mọi người không biết Tài muốn bàn chuyện gì với Adriel, nhưng nhanh chóng chia nhau ra, lo việc của mình.
Dạo này Joaquin luôn sống trong tâm trạng thấp thỏm. Kể từ ngày về với T-rex, gã đã được gặp Jackson Jay vài lần, thái độ của lão ngoài mặt thì ôn hòa, bên trong thì lạnh nhạt, bằng chứng rõ nét nhất là việc Jackson không cho gã vào sống trong cứ điểm mà phải dọn ra ở một căn hộ bên ngoài, cũng không hề cho người bảo vệ, khiến cho gã lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Tiền mà Jackson trả cho gã không ít, nhưng hầu như tất cả số tiền ấy gã đều phải dùng để trả tiền thuê một đội vệ sĩ riêng. Hơn ai hết Joanquin hiểu rằng mấy tên vệ sĩ quèn này chỉ có tác dụng trang trí, vì nếu Dực Long thực sự tìm đến thì làm sao chúng chống cự được?
Gã tự cho rằng mình trở cờ là đúng. Nếu gã không trở cờ thì giờ này có lẽ đã chết rồi cũng nên. Buổi chiều gã nghe được thông tin về trận tập kích của Liên Hiệp vào Pháo Đài Dực Long, người của Dực Long chết dễ đến cả trăm nghìn người, Pháo Đài oai hùng biến thành đống gạch vụn, trước khi rút quân Liên Hiệp còn phóng hỏa thiêu trụi toàn bộ cứ điểm làm lửa cháy lan ra một góc của Vùng đất Tự Do, nửa đêm rồi vẫn còn nhìn thấy ánh lửa đỏ rực phía xa.
Có lẽ Trần Tuấn Tài đã chết. Có lẽ tất cả các Chiến Tướng của Dực Long đã chết. Gã cầu mong điều đó, bởi chỉ khi nào họ chết thì gã mới sống trong sự bình an và hạnh phúc được. Buổi tối nay gã tự rót cho mình một ly rượu vang để chúc mừng, sau đó lên giường đi ngủ trong tâm trạng phấn khích, có lẽ vì phấn khích quá mà mãi không sao ngủ được.
Joaquin trằn trọc, hết nằm nghiêng lại nằm ngửa. Lúc cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến, gã lại cảm thấy bầu không khí trong phòng có điều gì đó khác thường, tựa như không gian trở nên chật hẹp hơn trước. Gã tập trung lắng nghe âm thanh của đêm tối, thấy không có gì khác lạ, nhưng tâm trạng càng lúc càng hồi hộp, cuối cùng thu hết can đảm dậy bật bóng đèn lên, thấy Tài đã kéo ghế ngồi bên giường từ lúc nào.
Joaquin rú lên một tiếng khiếp hãi. Tài để mặc cho gã rú đến khản cả cổ mà vẫn chẳng thấy tên vệ sĩ nào xông vào phòng.
Tài cười nhạt:
– Bốn thằng vệ sĩ của mày chết cả rồi.
Joaquin sợ quá, nói mãi mới thành tiếng:
– Xin thủ lĩnh đừng giết tôi.
– Mày còn gọi tao là thủ lĩnh à? Joaquin, mặc dù không trọng dụng mày, nhưng tao tự thấy mình đối xử với mày không tệ. Tao cho mày sống bên trong Pháo Đài, cho người bảo vệ mày, trả lương đủ nhiều để mày sống sung sướng. Vậy mà mày lại phản bội tao. Tại sao?
– Bởi vì, bởi vì..
– Để tao trả lời thay cho. Mày phản bội tao vì nghĩ rằng tao không thể trụ thêm được nữa. Ý nghĩ ấy cũng có phần đúng, mày là người đánh hơi tình huống xấu rất tốt. Tao căm ghét những người như mày nhưng lại không oán trách hành động của mày. Ai rồi cũng phải sống vì bản thân mình thôi. Cả tao cũng vậy. Ngày hôm nay tao đến đây để giết mày, không phải xuất phát từ lòng thù ghét cá nhân, mà vì tao buộc phải làm thế. Mày đã phản bội tổ chức, gây ra hậu quả to lớn, hàng trăm nghìn người vì mày mà chết. Nếu không giết mày thì thứ nhất là anh em tao dẫu chết rồi cũng không nhắm mắt được, thứ hai là gửi đi một thông điệp sai lầm đến kẻ thù của tao, rằng Dực Long là những kẻ dễ chọc. Bởi thế nên tao không chỉ cần giết mày, mà còn cần giết một cách tàn bạo nữa cơ. Mày đừng trách tao.
Joaquin nghe thế, bật khóc một cách dữ dội.
– Tha cho tôi, tôi làm thế cũng chỉ vì muốn sống mà thôi.
– Mày muốn sống, chẳng lẽ chúng tao muốn chết à? Vùng đất Tự Do là nơi mạnh được yếu thua, nếu mày đã muốn sống theo kiểu hoang dại ấy, thì phải chấp nhận các hậu quả của nó.
Tài đứng dậy, rút phắt ra một con dao dài, cắm bàn tay của Joaquin vào tường. Con dao cắm rất sâu, Joaquin không thể tự mình rút ra được.
Tiếp theo, hắn rút ra một con dao khác, tiếp tục cắm bàn tay còn lại của Joaquin vào tường, tái hiện lại màn đóng đinh trên cây thập tự từng rất phổ biến ở châu Âu thời trung cổ.
Joaquin đau quá, ngất lên ngất xuống.
Tài đóng đinh cả bốn chi của Joaquin lên tường, đảm bảo gã sẽ chết một cách từ từ trong đau đớn.
Sau đó, Tài lấy máu của Joaquin, viết tên mình bên cạnh người gã.
Ta là Tài “Cái Chết Đen” – tất cả các ngươi đều sẽ đến lượt.