Bán Hồn - Chương 7
Ngày.. tháng.. năm..
Phan Nhật Vy thực sự là một kẻ không biết xấu hổ!
Một lần nữa tôi lại bắt được bọn họ gian díu với nhau ngay trong trường. Tôi thực sự cảm thấy tức giận thay cho cô Nhã An. Chính vì tức giận quá mức nên mới vô tình dẫm phải một cành cây khô dưới chân. Bọn họ phát hiện ra tôi nhưng lại chẳng hề tỏ ra sợ hãi.
Ban đầu Trần Thế Hưng – tôi sẽ gọi thẳng tên hắn như vậy, bởi vì đối với tôi thì hành vi đó của hắn không đáng được gọi một tiếng 'thầy'. Hắn còn định sẽ dùng tiền để bịt miệng tôi. Sau khi tôi nói rõ quan điểm là tôi sẽ báo chuyện này cho cô Nhã An biết, kèm theo đó là bức ảnh mà tôi chụp được trong điện thoại làm bằng chứng. Lần này tôi sẽ không buông tha cho họ nữa.
Nào ngờ trong lúc tên Hưng có vẻ cảm thấy sợ hãi đôi chút thì ả Phan Nhật Vy lại chẳng hề tỏ ra ăn năn, cô ta thậm chí còn lao vào giật mất chiếc điện thoại của tôi và ném xuống đất. Bởi vì không chút phòng bị nên tôi cũng chẳng kịp phản ứng lại, đành giương mắt nhìn chiếc điện thoại bị dẫm nát bét dưới gót giày của cô ta. Chiếc điện thoại mà tôi gom góp cả mấy tháng lương trợ giảng mới mua được thực sự khiến tôi đau lòng, nhưng căm phẫn hơn là những gì mà cô ta nói sau đó.
Cô ta nói rằng bây giờ thì tôi có thể đi báo chuyện này với cô Nhã An được rồi đấy (Phan Nhật Vy gọi thẳng tên cô ấy ra, nhưng tôi không thể viết những từ ngữ đó ra đây được). Cô ta dường như chẳng hề có chút ăn năn với những chuyện mà mình đã làm. Trước khi rời khỏi đó cô ta còn lớn tiếng đe dọa tôi. Nếu như tôi nói chuyện này với cô Nhã An, cô ta sẽ không để yên cho tôi, thậm chí cũng sẽ không để cô Nhã An được yên.
Mấy chuyện tai nạn xe cộ hay tai nạn trường học ngày nào cũng có thể xảy ra, nếu như một ngày nào đó tôi vô tình đọc được tin cô Nhã An bị tai nạn hay là ngã từ trên tầng mười của trường học xuống thì cũng đừng tỏ ra ngạc nhiên, bởi vì tôi sẽ biết nguyên nhân của những tai nạn đó bắt nguồn từ đâu rồi đấy.
Lúc đó tôi đã vô cùng tức giận, đôi mắt tôi trợn trừng nhìn cô ta, hai bàn tay đã nắm chặt vào nhau, thế nhưng tôi lại chẳng thể làm gì được, chỉ đành trơ mắt đứng nhìn đôi gian phu dâm phụ đó thản nhiên rời khỏi. Điều duy nhất tôi không thể ngờ là cô Nhã An thực sự đã gặp nạn ít ngày sau đó.
Điều đầu tiên sau khi tôi nghĩ đến khi biết tin này đó là phải báo cảnh sát, nhất định phải báo cảnh sát. Thế nhưng khi chạy đến đồn cảnh sát rồi tôi mới không biết phải bắt đầu từ đâu. Vì khi tôi nói muốn tố giác, muốn cảnh sát điều tra vụ án cô Nhã An bị hại, thì cảnh sát lại yêu cầu tôi đưa ra bằng chứng. Hơn nữa tôi lại chẳng phải là người nhà nạn nhân, cũng chẳng phải là nhân chứng, tôi có tư cách gì để tố giác kia chứ. Sau này tôi mới được biết, chính gia đình của cô Nhã An cũng không có ý định điều tra vụ án này. Tôi chỉ đành thất vọng quay về nhà, ngẩn ngơ nhìn tập tài liệu soạn giáo án mà cô Nhã An đã giao cho tôi trước khi cô đến ngoại ô thành phố.
Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trước đó tôi lại càng cảm thấy hoài nghi. Cô Nhã An là giảng viên đại học, thực chất cũng chẳng cần đi giảng dạy ở một nơi xa xôi như vậy. Thế nhưng điều đáng nói là chính Phan Nhật Vy là người đã giới thiệu cô Nhã An đến ngoại ô giảng dạy miễn phí cho một nhóm sinh viên nghèo. Nếu nói về tiền bạc thì có lẽ cô Nhã An cũng không thiếu tiền cho nên chẳng cần thiết phải đi dạy thêm, vì vậy nếu giới thiệu cô đi làm để tăng thêm thu nhập là điều không khả thi. Thế nhưng dạy miễn phí cho sinh viên nghèo lại là một chuyện khác. Có lẽ sự lương thiện của cô ấy đã vô tình bị lợi dụng trong hoàn cảnh này.
Lại thêm những gì tôi đã chứng kiến thì một kẻ đê tiện như Phan Nhật Vy sẽ chẳng đơn thuần có ý tốt muốn giúp đỡ những sinh viên nghèo như vậy. Cho nên sau tất cả mọi chuyện tôi lại càng thêm khẳng định vụ tai nạn này nhất định là có ẩn tình. Thế nhưng vụ án này không được thành lập. Gia đình cô Nhã An quyết định từ bỏ chuyện điều tra, tôi cũng chẳng có cách nào khác.
Tôi thực sự cảm thấy bản thân rất đáng trách. Nếu như ngay từ đầu tôi mạnh dạn nói ra tất cả những chuyện mà mình đã tận mắt chứng kiến, mặc kệ là có bằng chứng hay không có bằng chứng, cô Nhã An có chịu tin tôi hay không thì tôi cũng phải nói hết ra mới phải. Cho dù sau đó cô ấy có cảm thấy tôi là một kẻ nhiều chuyện muốn phá hoại hạnh phúc của cô ấy đi chăng nữa, thì ít ra trong lòng cô ấy cũng sẽ có một chút đề phòng. Chứ không đến mức lại phải ra đi trong uất ức như vậy. Sau khi sang thế giới bên kia rồi mới nhìn thấy được bộ mặt thật của kẻ mà cô ấy hết mực yêu thương, không biết cô ấy sẽ nghĩ thế nào nữa?
Ngày.. tháng.. năm..
Hôm nay tôi đã đến viếng mộ cô Nhã An. Không ngờ ngay cả khi cô đã ra đi, ngay trong đám tang của cô, tôi vẫn phải chứng kiến hai kẻ đó liếc mắt đưa tình với nhau như vậy. Lẽ nào bọn họ không sợ quả báo, không sợ ông trời trên cao đang nhìn bọn họ, không sợ cô Nhã An đang nhìn bọn họ hay sao chứ.
Tôi quyết định sẽ không từ bỏ chuyện này đâu. Cảnh sát không thể lập án điều tra vậy thì tôi sẽ tự mình điều tra cho ra nhẽ. Tôi không tin là tà có thể thắng chính. Người tốt chắc chắn sẽ được báo đáp, kẻ xấu sẽ phải chịu trừng phạt. Cho dù cô Nhã An đã không còn nữa, nhưng ít ra đây sẽ là những điều cuối cùng tôi có thể làm được để an ủi linh hồn cô nơi chín suối.
Cô Nhã An, nếu cô có thể nhìn thấy những gì em sắp làm, mong cô ở trên trời cao hãy phù hộ cho em tìm ra được bằng chứng phạm tội của bọn họ, để bắt bọn họ phải trả giá..]
Đó là những dòng gần đây nhất mà Phương Nguyên viết. Từ sau khi đến viếng mộ Nhã An về, cậu đã quyết tâm sẽ điều tra vụ án cái chết của cô. Cậu không tin là mọi chuyện cô gặp chỉ là một tai nạn. Những gì Nhật Vy từng dọa dẫm cậu vô tình lại trở thành căn cứ để cậu thêm chắc chắn rằng bọn họ đã cố tình hãm hại Nhã An.
Cậu đọc hết những dòng cuối cùng đó của chính mình cũng là lúc ánh đèn bàn lại một lần nữa lập lòe rồi chợt tắt. Cậu hoảng hốt đứng bật dậy và nhìn quanh. Mặc dù cậu không tin vào những câu chuyện kinh dị nói về sự tồn tại của những linh hồn, thế nhưng những chuyện kỳ lạ xảy ra ngày hôm nay khiến cậu cảm thấy có chút hoài nghi.
Một lát sau ánh đèn mới trở lại bình thường. Cậu một tay chống lên bàn cau mày suy nghĩ hồi lâu, sau đó mới ngập ngừng lên tiếng như tự độc thoại trong đêm, "Cô Nhã An.. có phải.. là cô không? Nếu thực sự là cô, xin hãy ra hiệu một lần nữa cho em biết."
Cậu hồi hộp nhìn chiếc đèn bàn và chờ đợi. Thế nhưng lần này lại không có dấu hiệu gì khác thường xảy ra nữa. Cậu ngậm ngùi thở dài rồi ngồi sụp xuống ghế. Có lẽ chỉ là bản thân cậu thần hồn nát thần tính mà thôi. Bởi vì cậu vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện cô ấy thực sự đã ra đi, cho nên mới tự mình tưởng tượng ra như vậy. Thực ra thì sau khi đọc hết những dòng nhật ký của cậu, Nhã An đã vô cùng tức giận. Cô đã ngay lập tức rời khỏi phòng trọ của cậu trước khi cậu suy nghĩ đến chuyện gọi tên cô.
Phương Nguyên còn chán nản ngồi thêm một lát nữa. Tuy nhiên vừa gập máy tính lại cậu đã chợt nhớ ra điều gì đó. Vội vàng quỳ mọp xuống sàn nhà mở hết tất cả các ngăn kéo ở tủ bàn làm việc. Cậu lục lọi tất cả các ngăn kéo và tìm kiếm. Sau cùng một mẩu giấy đã cũ mới xuất hiện trong tay cậu. Cậu vui mừng mang theo mảnh giấy chạy về phía ghế sô pha. Bên trong mảnh giấy đã ố vàng là một dòng địa chỉ. Mặc kệ là địa chỉ này hiện nay còn đúng hay không, dù sao thì ngoài địa chỉ này ra cậu cũng chẳng có số điện thoại của người mà cậu muốn tìm nữa. Cậu ngay lập tức thu dọn đồ đạc vào một chiếc ba lô con cóc kiểu quân đội, sau đó nhanh chóng đi ngủ và cầu mong cho trời nhanh sáng.
Thị trấn Vu Quan là một thị trấn cổ xưa ở biên giới phía bắc nước ta. "Vu" là vu thuật, "Quan" chính là ý chỉ chốn biên quan thời xưa, hay biên giới thời nay. Nơi này xưa kia từng là một bộ tộc của những bậc thầy tâm linh, là nơi gắn liền với những câu chuyện ly kỳ và ma quái. Thời cổ đại, nơi này được biết đến với cái tên là làng Vu, bởi vì tất cả những người con của nơi này đều mang họ Vu, một dòng họ khá lạ lẫm và hiếm hoi ở nước ta thời kỳ đó.