Xuyên Không Trở Thành Người Mạnh Nhất - Chương 231
Nhưng có một chút, phải tự biết lượng sức mình, không được uống say! Đối diện với những sơn trân hải vị này, những người đó ăn đến no say! Yến hội trong phủ của Vân Hạc kéo dài từ giữa trưa đến đêm khuya.
Thật ra mà nói, không có những quan viện trong triều, quả thực Vân Hạc thấy tự tại hơn nhiều.
Không cần phải bồi những người mà mình không thích uống rượu, cũng không cần khách sáo hư tình giả ý với người ta, lúc này cần ăn thì ăn, cần uống thì uống, hoàn toàn không cần cố ky nhiều như vậy.
Mãi đến khí yến hội kết thúc, Vân Hạc và Diệp Tử định giá tất cả lễ vật nhận được trong kho suốt cả đêm.
“Được rồi, chuyện này để ta làm đi!”
Diệp Tử cho Vân Hạc nhìn xem những lễ vật trong nhà kho, sau đó đuổi Vân Hạc ra ngoài: “Hinh uống say rồi, người đi xem nàng ấy đi.”
Vị lục hoàng tử này đúng là một kẻ tham tiền!
Ngày đại hôn, không ở trong phòng cùng với tân lục hoàng tử phi của hẳn, chạy tới đây để làm gì?
“Thôi bỏ đi!” Vân Hạc lắc đầu nói: “Vốn dĩ nàng ấy đã rất không vui rồi, bây giờ còn uống say, nếu ta lại đi tìm nàng ấy, ta sợ nàng ấy sẽ coi ta là hái hoa tặc, trực tiếp xuất
chiêu ra một thương đánh chết ta!”
Diệp Tử “phụt” cười một tiếng: “Nào có nghiêm trọng như người nói! Được rồi, mau đi ra đi!”
Vừa nói, Diệp Tử đẩy Vân Hạc ra khỏi nhà kho. Vân Hạc bất đắc dĩ, chỉ đành đi về phòng mình.
Vừa vào đến cửa thì thấy Tân Sênh đang canh giữ và chăm sóc Thẩm Hinh Say rượu.
“Nàng ấy đã tỉnh lần nào chưa?”
Vân Hạc thấp giọng hỏi Tân Sênh.
‘Tân Sênh gật nhẹ: “Lúc nấy hoàng tử phi tỉnh được một lát, lôi kéo nô tỳ nói mấy lời say xỉn, sau đó lại ngủ thiếp đi.”
“Có phải nàng ấy mắng ta hay không?” Vân Hạc lại hỏi.
Tân Sênh lẩn tránh ánh mắt của Vân Hạc, liên tục lắc đầu: “Không có, không
có… Trên thực tế, quả thực Thẩm Hinh đã mắng Vân Hạc. €ó điều, trình độ mắng chửi người của Thẩm Hinh không cao.
Chỉ toàn loanh quanh mấy từ như “kẻ bất lự:
vô dụng” các thứ… “Được rồi, đừng che giấu cho nàng ấy.” Vân Hạc lắc đầu cười nói: “Tính nết của nàng ấy thế nào, ta biết rất rõ.”
Tân Sênh lắc đầu, lại lần nữa nói: “Hoàng tử phi thật sự không có măng điện hạ”
“Được được.” Vân Hạc cười cười: “Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta ở đây với nàng ấy.”
‘Tân Sênh khom người thưa: “Thân phận điện hạ tôn quý, loại chuyện chăm sóc người khác này vẫn là để nô tỳ làm đi ạ!”
Một vị hoàng tử như Vân Hạc, đều là người khác chăm sóc hắn, nào có chuyện hắn chăm sóc người khác!
Nàng ấy cũng sợ lát nữa Thẩm Hinh lại nói mấy lời say xỉn gì nữa, bị Vân Hạc nghe thấy.
“Mau ra ngoài đi!”
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
Vân Hạc cười trừng mắt nhìn Tân Sênh: “Hôm nay chính là ngày đại hôn của bổn điện hạ, ngươi còn định để bổn
điện hạ đến sương phòng bên cạnh ngủ sao?”
“Nô tỳ không dám!” Tân Sênh liên tục lắc đầu, vội vàng nói: “Vậy nô tỳ sẽ ra bên ngoài chờ, nếu điện hạ có gì phân phó thì gọi nô tỳ một tiếng là được.”
“Không cần.”
Vân Hạc xua xua tay: “Hôm nay các ngươi cũng bận bịu cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm đi”
‘Tân Sênh còn muốn nói tiếp, lại bị Vân Tranh liếc mắt một cái.
Đợi Tân Sênh rời khỏi phòng, lúc này Vân Hạc mới ngồi xuống gần cạnh Thẩm Hinh.
Hắn giơ tay nhéo nhéo mặt Thẩm Hinh, Thẩm Hinh lại không có chút phản ứng.
Vân Hạc cười cười: “Mới uống mấy bình rượu đã gục rồi, cái danh cao thủ này của ngươi cũng chả ra làm sao!
Nếu lần sau ngươi còn chọc tới ta, ta sẽ rót cho nàng mấy bình để ngươi gục trước, sau đó sẽ hung hăng đánh ngươi!”
Nhìn gương mặt đỏ bừng của Thẩm Hinh, Vân Hạc lắc đầu cười.
“Đẹp thì rất đẹp, nhưng não bị thiếu mất một dây.”
“Chỉ một chuyện nhỏ nhặt như vậy đã có thể khiến ngươi tự chuốc say mình?” “Yên tâm đi! Gia đã nói, sau này sẽ làm bù một hôn lễ cho ngươi…”
“Gó câu nói nói thế nào nhỉ, ta sẽ cưỡi trên những đám mây bảy sắc đến cưới nàng…”
Vân Hạc trêu chọc Thẩm Hinh một hồi, sau đó đi đến cái bàn bên cạnh, ghé vào bàn ngủ.
Ngay lúc Vân Hạc nhắm mắt lại suy nghĩ miên man, hai mắt của Thẩm Hinh ở trên giường âm thầm mở ra một khe hở, kinh ngạc nhìn vào Vân Hạc đang ngủ
trên bàn.
Hắn thế mà lại không thừa dịp mình uống say mà làm chuyện xằng bậy với mình?
Ừm, cũng không coi là vô sỉ lắm!
Có điều, tên khốn này dám nói não mình thiếu mất một dây? Còn cái gì mà cưỡi mây bảy sắc tới cưới mình?
Hắn nghĩ hắn là thần tiên à!
Hừ!
Ngay cả khoác lác cũng không biết!
Nể tình ngươi không nhân cơ hội làm chuyện xằng bậy với cô nãi nãi, cô nãi nãi sẽ bỏ qua cho ngươi lần này vậy!