Truyền Nhân Thần Y - Chương 875
Thông thường, trong quá trình đánh giá bảo vật, khi giá đưa ra chênh lệch trên tám mươi phần trăm, sẽ khởi động phúc tra.
Mà món hàng này, giá chênh lệch lại vượt quá mười lần.
Nhưng đây không phải vấn đề Tôn Cửu Nhân đang suy nghĩ, trong lòng ông ta đang nghĩ, nếu mình trực tiếp đưa ra giá thực, sế có hậu quả gì.
Phải biết đối phương là bạn của Lê Dương, thử nghĩ xem bạn của Lê Dương chắc hẳn sẽ không lấy một món đồ mới như vậy đến trêu chọc họ. Nếu mình đưa giá quá thấp, cho dù là năm chục ngàn.
Đến lúc trưng bày ở sàn bán dưới kia, cũng sẽ khiến đối phương mất mặt, mà đồng thời ông ta lại lo đối phương đang thăm dò trình độ chuyên môn của cả lầu điêu khắc ngọc, nghĩ đi nghĩ lại chuyện này đúng là khá đau đầu.
“Các vị, yên lặng một chút, tôi có một đề nghị. Giá món hàng này không thể quá thấp, các vị hẳn hiểu ý tôi. Năm trăm ngàn, tôi nghĩ định giá nó năm trăm ngàn, thế nào?”
Suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng Tôn Cửu Nhân đưa ra đáp án như vậy.
Tuy nhiều người có mặt, khi nghe đến năm trăm ngàn, đúng là giật mình, nhưng cũng không phải không thể hiểu được.
Họ cũng biết Tôn Cửu Nhân xuất phát từ suy nghĩ gì, mức giá này hoàn toàn là để đáp ứng thân phận đối phương mà đưa ra.
“Chú Tôn, cháu biết trong lòng chú nghĩ thế nào, nhưng đây là chuyện giấy không gói được lửa, đến lúc bầu rượu này trưng bày dưới kia, mấy người dưới đó cũng không phải đứa ngốc, vẫn sẽ lộ sơ hở. Cuối cùng nếu ế hàng, chẳng phải lầu chúng ta sẽ phải mua nó sao.”
Ý người này là nói, như vậy sẽ khiến người trong lầu bỏ ra băm trăm ngàn mua một thứ chẳng có giá trị gì.
‘Tôn Cửu Nhân gật đầu, ông ta lớn tuổi đã sớm nhìn thấu thế sự, gặp người nào nói lời đó.
Ảnh hưởng của Lê Dương ở Yên Kinh không nhỏ, lâu điêu khắc ngọc bỏ năm trăm ngàn giao hảo với người như vậy, tuyệt đối là mua bán lời chắc.
“Không sao, cứ làm theo lời tôi là được. Còn chuyện này ai cũng đừng nói ra ngoài, nếu các anh không muốn gặp phiền phức. Thông báo Hiên Hiên qua lấy đồ, tôi tự gọi điện nói rõ với ông chủ.”
Tôn Cửu Nhân sai người đi thông báo cho nhân viên phục vụ tiếp đón đám người Mã Hiểu Lộ lúc nấy, bảo đám Mã Hiểu Lộ chuẩn bị chút lát nữa có thể bắt đầu đấu giá.
Còn ông ta thì đi gọi điện thoại, nói rõ tình huống đặc biệt bên này cho ông chủ, tin rằng chỉ cần nói rõ vấn đề, chắc hẳn ông chủ cũng sẽ đồng ý quyết định của ông ta.
“Hiên Hiên, có thể qua lấy đồ rồi.” Một người cầm điện thoại nội bộ của lầu điêu khắc ngọc trên bàn, trực tiếp nói với Hiên Hiên.
Chẳng bao lâu, Hiên Hiên bước vào, Tôn Cửu Nhân tự tay đưa bầu rượu đó cho cậu ta nói: “Bầu rượu Lưu Sa thời Thanh, định giá năm trăm ngàn.”
Hiên Hiên nhận lấy gật đầu nói: “Không biết mức giá này vị mỹ nữ kia có hài lòng không, tôi đem đến phòng gửi đồ đây.”
Nói xong Hiên Hiên quay người định đi, nhưng bị Tôn Cửu Nhân gọi lại: “Khoan, cậu vừa nói gì? Bầu rượu này đối phương không bán à?”
Hiên Hiên gật đầu nói: “Đúng vậy, họ chỉ đánh giá thôi, không nói muốn bán.”
Nếu đãyvậy, Tôn Cửu Nhân cảm thấy cách xử lý của mình có lẽ hơi thiếu thỏa đáng, nên lấy bầu rượu đó từ tay Hiên Hiên nói: “Họ đang ở đâu, tôi muốn tự mình nói rõ với họ.”
Đối phương không phải mang đến bán, Tôn Cửu Nhân cảm thấy rất có thể chính là đối phương đang thăm dò trình độ chuyên môn của lầu điêu khắc ngọc, nhưng lại không hoàn toàn chắc chắn.
Nên ông ta cảm thấy, cần gặp hai người này, đích thân thăm dò, rồi quyết định rốt cuộc nên làm thế nào, có thể nói thật hay không.
“Ồ, họ à, vừa rồi ở dưới mua bình sứ Thanh Hoa thời Minh bốn triệu, vốn còn định mua mấy viên ngọc, cuối cùng hình như không thành, giờ đang nghỉ ngơi trong phòng nghỉ đó.”
Hiên Hiên nhìn Tôn Cửu Nhân gật đầu nhẹ rồi nói.
“Dẫn đường.” Tôn Cửu Nhân chỉ vào cửa ra hiệu Hiên Hiên dẫn đường.
Bên này, trong phòng nghỉ, Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ uống cà phê.
“Này, anh vẫn chưa nói cho em, anh bảo sẽ mua mấy viên ngọc kia, lại không phải mua bây giờ, là sao? Em thấy cô bé kia khá tội, bỏ ra nhiều tiền chút cũng không sao mà.”
Mã Hiểu Lộ uống ngụm cà phê rồi nói với Tô Vũ.
Tô Vũ cười nói: “Không ngờ em lại có trái tim đồng cảm như vậy, anh nói sẽ mua mà, nhưng không phải bây giờ, cũng không phải ở đây.”