Lưu Quang Nhập Họa - Chương
“Ở bên cạnh nàng, ta thật vui vẻ. Dù… dù tương lai xảy ra chuyện gì, nơi này…” Nàng kéo tay Cảnh Hàm U tới trái tim của mình, “Nơi này có nàng.”
——————–
Trở về doanh trại thấy Linh Âm an toàn, Thần Nhứ rốt cuộc yên tâm.
“Về sau nếu có đi ra ngoài thì hãy mang theo kiếm Liệt Thiên của nàng.” Cảnh Hàm U không yên tâm mà nói. Nhắc tới kiếm Liệt Thiên, trong lòng nàng có chút hâm mộ. Đó là thanh kiếm sư phụ coi trọng nhất, ngài ấy không nỡ lấy ra làm bội kiếm, thế mà lại tặng cho Thần Nhứ.
“Muốn nhìn thì cầm lên nhìn, bày ra bộ dạng đáng thương vô cùng này cho ai xem?” Thần Nhứ cười, gỡ kiếm Liệt Thiên ra khỏi giá giao cho Cảnh Hàm U.
“Đây là sư phụ cho nàng.” Cảnh Hàm U làm bộ nói.
“Thì sao?” Thần Nhứ áp sát, gần đến mức nghe thấy hơi thở của hai người. “Ta cũng là người của nàng rồi.”
Cảnh Hàm U suýt nữa bị sặc nước bọt. Dù biết rõ sư tỷ đang chọc nàng nhưng vẫn thoả mãn vô cùng. Tuy nhiên, lúc nàng đang muốn động tay, Thần Nhứ lại lùi ra xa. “Nàng luôn trêu chọc ta.” Cảnh Hàm U bất mãn. Trêu người xong lại không cho chạm vào, đây không phải việc một cô nương tốt nên làm.
“Đầu nàng bớt nghĩ tới những thứ đó đi. Xem xong kiếm Liệt Thiên thì đi làm việc.” Thần Nhứ đột nhiên hóa thành người giám hộ, áp bức Cảnh Hàm U nỗ lực làm việc.
Kiếm Liệt Thiên ra khỏi vỏ, doanh trại tràn đầy ráng màu. Thân kiếm như một làn thu thủy, ngón tay gõ kiếm, vang tiếng kim thạch. “Đánh đổ chín tầng trời mà thành phượng.” Cảnh Hàm U lẩm bẩm. “Cũng chỉ có sư tỷ mới có tư cách sử dụng thanh kiếm này.”
Thần Nhứ không nói gì. Nàng đã niết bàn trọng sinh, sẽ không làm chim hoàng yến trong lồng của Cảnh Hàm U. Nàng là phượng hoàng chao liệng cửu thiên, cuối cùng phải xé trời mà đi. Trước mắt, nàng chỉ đang đợi một thời cơ.
“Thần Nhứ!” Cảnh Hàm U đột nhiên ôm lấy nàng. “Đừng rời khỏi ta!” Nghĩ đến câu sư phụ thường nói “Cửu thiên thành phượng, niết bàn mà ra.”, Cảnh Hàm U liền cảm thấy Thần Nhứ có thể rời đi bất cứ lúc nào.
“Hàm U,” Trong lòng Thần Nhứ cũng không dễ chịu. Sự ngọt ngào trong khoảng thời gian này không phải giả, khi Cảnh Hàm U đắm chìm, nàng cũng rơi vào tình ái. Thế nhưng: trọng trách phục quốc, kỳ vọng sư môn, chú định nàng không thể sa vào tư tình nhi nữ. “Ở bên cạnh nàng, ta thật vui vẻ. Dù… dù tương lai xảy ra chuyện gì, nơi này…” Nàng kéo tay Cảnh Hàm U tới trái tim của mình, “Nơi này có nàng.”
Lòng Cảnh Hàm U dần dần chùng xuống. Nàng biết, mình để Thần Nhứ đi làm chuyện nàng ấy muốn làm chính là tạo điều kiện cho Thần Nhứ phục quốc. Nhưng quá khứ thống khổ dây dưa của hai người vẫn rõ ràng trước mắt, nàng không muốn trở lại tháng ngày thương tổn lẫn nhau ấy. Nàng muốn được hạnh phúc bên Thần Nhứ. Khoảng thời gian ngọt ngào ở chung này làm nàng sinh ra một loại cảm giác, chỉ cần hai người luôn luôn như vậy là có thể sống một cách vui vẻ. Thế nhưng, thật sự không được sao? Thật sự đều là ảo giác sao?
“Sư tỷ, ta chỉ muốn ở bên nàng, mãi mãi ở bên nàng. Ta có thể không làm công chúa, ta có thể cùng nàng đi đến bất cứ nơi đâu trong thiên hạ. Chỉ cần được ở bên nàng là đủ rồi.” Cảnh Hàm U ôm chặt Thần Nhứ, giọng nói truyền ra rầu rĩ.
Thần Nhứ đỏ hốc mắt. Nàng cố gắng chớp chớp mắt, không để cảm xúc yếu ớt ảnh hưởng mình. Sư muội ngốc của mình, chẳng lẽ không nhìn ra mình cũng có ước muốn tương tự sao? Nhưng trước mắt, nàng còn có chuyện phải làm.
“Ngoan nào.” Thần Nhứ vỗ lưng Cảnh Hàm U. “Bao lớn rồi mà còn khóc nhè? Không sợ người khác cười ư.”
Cảnh Hàm U hít hít mũi, chớp mắt kiềm lại sương mù trong mắt. “Nào có khóc nhè? Hơn nữa, dù khóc, ta cũng chỉ cho nàng xem.”
Thần Nhứ cười như một ngọn gió xuân dịu dàng. “Ngồi xuống, để ta lau nước mắt cho nàng.”
“Nói bậy, làm gì có nước mắt.” Tuy nói vậy nhưng Cảnh Hàm U vẫn ngoan ngoãn ngồi lên giường, nhìn Thần Nhứ cầm khăn đến gần. Hương cỏ Uẩn Kết thanh tao làm nàng bình tĩnh lại. “Thật sự không muốn rời xa nàng, một giây cũng không được.”
Vì thế, ở trong lều trại, Cảnh Hàm U xử lý công vụ, Thần Nhứ ngồi ở bàn bên cạnh đọc sách. Mỗi lần có tướng lĩnh tiến vào thông báo, đều bị cảnh tượng kỳ dị này hù dọa.
Gần chạng vạng, Cảnh Hàm U nhận được tin từ hoàng cung, dặn nàng sáng mai về cung một chuyến. Xem tin xong, nàng nhìn Thần Nhứ vẫn đang đọc sách bên cạnh, “Mẫu hậu bảo ta ngày mai trở về hoàng cung một chuyến, nàng có muốn về không?” Hỏi thì hỏi, Cảnh Hàm U cũng không dự định để nàng một mình ở quân doanh.
“Nàng đã nói không muốn rời xa ta, ta lại là thư đồng của nàng trên danh nghĩa, đương nhiên phải theo nàng về.” Đọc sách đã lâu, Thần Nhứ xoa cái cổ hơi căng cứng. “Cũng phải nói, hôm qua chúng ta mới ra khỏi cung, bây giờ kêu nàng trở về là có chuyện gì?” Nàng quay đầu nhìn Cảnh Hàm U, “Đoán xem, có phải Hoàng hậu nương nương động thủ không?”
Cảnh Hàm U bất đắc dĩ lắc đầu. “Ta không đoán mấy chuyện này với nàng. Dù gì người thua nhất định sẽ là ta.” Về phương diện mưu tính nhân tâm, Cảnh Hàm U tự thấy không bằng. Phải nói, đều là đệ tử nhập thất của Chưởng viện nhưng Cảnh Hàm U lại không học được mưu hoa của ngài. Tính cách của nàng khá giống Giang Phong Mẫn, vậy nên Giang Phong Mẫn mới đặc biệt yêu thích nàng.
“Ta đoán Hoàng hậu nương nương không động thủ nhanh như thế. Ngài ấy đang đợi đợt tuyển tú này. Chỉ cần sắp xếp một người thích hợp, muốn tranh sủng với Phùng quý phi rất đơn giản.” Thần Nhứ tự phân tích. “Cho nên ta cảm thấy có lẽ là việc thích khách có tình tiết mới.”
Tuy Cảnh Hàm U nói không đoán nhưng nàng rất chú ý lắng nghe lời Thần Nhứ nói. Bây giờ cẩn thận ngẫm lại, cũng chỉ có chuyện Thần Nhứ đề cập. Trừ khi trong cung xảy ra tình huống đột ngột nào đó.
Sáng sớm hôm sau, hai người mang theo Trần Tâm và Linh Âm, ngồi xe ngựa về hoàng cung. Thân phận Thần Nhứ đặc biệt nên về thẳng cung Vũ Yên. Cảnh Hàm U thì đi đến cung Đoan Hoa.
Cung Đoan Hoa.
Hoàng hậu biết hôm nay Cảnh Hàm U trở về, từ sáng đã dặn phòng bếp làm đồ nàng thích ăn.
“Mẫu hậu triệu nhi thần về gấp là có việc ạ?”
“Là về việc ám sát. Cung nữ thiếp thân Diệu Nguyệt của Phong Thành âm thầm báo cho bổn cung, rằng cô ta nghe Phong Thành nói: thích khách là Phùng quý phi mang từ nước Vân đến.” Gương mặt Hoàng hậu rốt cuộc lộ ra nụ cười.
Cảnh Hàm U nhướng mày. Quả nhiên là về việc ám sát, Thần Nhứ đoán trúng rồi. “Diệu Nguyệt sao lại đột nhiên báo cáo?”
“Chắc là chuyện con phong toả làm cô ta sợ.” Hoàng hậu nhìn con gái mình, trái ngược hoàn toàn với Phong Thành công chúa. Bà càng cảm thấy đứa con gái này thật sự xuất sắc. Tuy rằng những chuyện về Thần Nhứ làm bà rất tức giận, nhưng bà thà có một đứa con gái có chủ kiến, có năng lực, còn hơn là như Phong Thành: được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.
Cảnh Hàm U cười nói: “Xem ra chiêu rung núi doạ hổ của nhi thần cũng có tác dụng.”
Hoàng hậu lắc đầu. “Con sai rồi. Phong Thành không phải hổ, Phùng quý phi cũng không phải. Hai mẹ con này chỉ uổng phí sắc đẹp, ngu xuẩn không ai bì kịp. Đầu óc thì lại không tương xứng với dã tâm.” Làm mẫu nghi thiên hạ, Hoàng hậu của một quốc gia, lời này có chút khắc nghiệt. Có thể thấy được mấy ngày nay Hoàng hậu bất mãn với mẹ con Phùng quý phi đến cỡ nào.
“Mẫu hậu tính toán như thế nào? Hẳn là không lập tức báo cáo phụ hoàng.” Nếu vậy thì cũng không cần kêu nàng trở về thương lượng.
“Lời khai của một mình Diệu Nguyệt đương nhiên không đủ. Bổn cung cần nhiều nhân chứng vật chứng hơn. Nhu Gia, mấy ngày này con để ý đến một nơi gọi là “An Hoà đường” trong thành. Diệu Nguyệt nói đã từng nghe Phong Thành nhắc tới. Về chuyện có hữu ích hay không, bổn cung cũng không chắc.” Hoàng hậu cũng không nóng lòng nhất thời mà đẩy ngã Phùng quý phi.
“Nhi thần sẽ chú ý. Mẫu hậu cũng phải giữ gìn sức khoẻ. Tháng sau tuyển tú người còn phải bận.” Cảnh Hàm U biết mỗi lần tuyển tú Hoàng hậu đều phải hao tâm tổn sức. Phải chọn người Hoàng thượng thích, lại phải chọn người lanh lợi nghe lời. Phải cân bằng quan hệ các nơi, lại phải quản lý thế lực mọi phương. Làm Hoàng hậu của một quốc gia là không hề dễ dàng.
Nghe con gái quan tâm, lòng Hoàng hậu ấm áp. “Mấy việc này làm nhiều năm rồi, mẫu hậu lo được. Con đấy, ở quân doanh phải chú ý, bảo Trần Tâm chăm sóc con cho tốt, rời xa hoàng cung càng không được sơ sót.”
Mẹ con đều cố tình tránh nhắc đến Thần Nhứ. Không có Thần Nhứ, cuộc trò chuyện của hai mẹ con ấm áp hơn nhiều.
Cung Vũ Yên.
Sau khi trở về, Thần Nhứ liền ngồi trong sân xem hoa nàng phơi nắng mấy ngày nay, còn có nước hoa lúc trước nàng vắt ra, vô cùng nhàn nhã.
“Quận chúa, theo tin tức trong nước truyền đến, lũ mùa xuân năm nay, băng tan từ đầu nguồn không nhiều lắm, đã bình an vượt qua.” Lâm Lang biết Thần Nhứ không có nhiều thời gian, lọc ra tin tức quan trọng nhất nói cho nàng nghe trước.
“Đã biết.” Thần Nhứ tiếp tục làm việc. “Còn tin tức gì không?”
“Thái tử…” Lâm Lang nói tới đây thì chần chờ một chút. Thấy Thần Nhứ ngẩng đầu nhìn cô, cô mới nói tiếp: “Đã triệu tập năm vạn nhân mã, phất cờ hiệu muốn khởi nghĩa.”
Thần Nhứ nhìn vẻ mặt kỳ lạ của Lâm Lang, hỏi: “Cờ hiệu liên quan tới ta đúng không?”
Lâm Lang khó khăn hít một hơi, “Giết Di Mẫn, giành độc lập.”
“Ha!” Thần Nhứ không nhịn được mà cười ra tiếng. “Rất giống chuyện Thái tử ca ca sẽ làm.”
“Quận chúa…” Lúc Lâm Lang nhận được tin tức này, nước mắt lập tức trào ra. Cô không thể hiểu được tại sao quận chúa ở nước địch chăm lo mọi thứ, bảo vệ tộc nhân. Không ai biết lòng nàng còn chưa tính, hiện giờ anh ruột của nàng lại phất cờ hiệu đuổi giết nàng. Trên đời này rốt cuộc còn có ai hiểu quận chúa, thương quận chúa?
Thần Nhứ không có thời gian đau buồn khổ sở như Lâm Lang. Lúc biết tin Thái tử giả chết mai danh, nàng đã đoán được kết quả hôm nay. “Thái tử không thể khởi nghĩa vào lúc này. Lâm Lang, ngươi mau chóng liên lạc Như Sa, bảo huynh ấy đi tìm Thẩm Oánh, phải dùng mọi cách để giữ chân Thái tử một tháng. Lúc này khởi nghĩa, chúng ta chỉ có nước sắp thành lại bại.”
“Vâng.” Lâm Lang biết chuyện rất gấp, cũng không loạn lòng như vừa nãy. Nhìn quận chúa, cô rõ ràng, nữ tử trước mặt không phải không đau lòng. Nhưng đau lòng qua đi, chuyện nên làm vẫn phải làm. Vậy thì đau lòng rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Khi Cảnh Hàm U trở về thì thấy Thần Nhứ chỉ huy cung nữ bỏ hoa được phơi vào nồi chưng. Hoa chưng xong thì được nghiền ra, trộn lẫn với nước rồi để lắng.
“Tay nghề làm hương cao của nàng luôn là tốt nhất trong cung. Thế nhưng vất vả như vậy, cần gì đâu?” Cảnh Hàm U thấy chóp mũi Thần Nhứ toàn là mồ hôi, đương nhiên đã bận rộn hồi lâu.
“Muốn dùng đồ tốt lại sợ vất vả, trên đời nào có chuyện tốt như vậy?” Thần Nhứ không đồng ý với quan điểm của Cảnh Hàm U. Nữ tử vốn nên sống tỉ mỉ một chút. “Hoa đào thu hoạch năm nay không tồi, ta làm nhiều một chút, nàng phái người đưa đến Phi Diệp Tân. Sư phụ thấy nàng có lòng hiếu kính, sẽ thấy nàng thuận mắt hơn chút.”
Thì ra là vì mình sao? Đôi mắt Cảnh Hàm U tràn ngập ý cười, giúp Thần Nhứ làm việc.