Tam Thập Tam Thiên - Chương 20
Trên bầu trời một tia sáng màu xám xẹt qua rồi lao xuống trên gác bếp, cặp móng chim thò ra vớ lấy phần thịt đùi vàng ươm.
“Tiểu phượng chuyện ta bảo ngươi làm đã làm xong rồi sao?”
Trần Hải Lâm thích thú nhâm nhi bầu rượu mà lão cất giữ lâu năm vừa thích thú hỏi.
“Đã xong, xong hết rồi được chưa.”
“Tiểu phượng” vừa lấy mỏ gắp từng miếng thịt nướng ăn vừa trả lời một cách khó chịu vì trước khi đi nó bị ‘tiểu Lan nhi’ thô bạo nhổ mất một đám lông nói là muốn làm quạt lông chim, vừa nghĩ nó dưới da lại làm đau.
Đang ăn bỗng ‘tiểu phượng’ như nhìn thấy đại lục mới nhìn về phía hổ con cả người giật bắn mình nhảy ra thật xa, la toáng lên:
“Là Hắc Sát hổ, các người dám để nó ở chung, các người không sợ chết sao?”
Thập Tam Thiên hiếu kỳ hỏi:
“Hắc Sát hổ là tên loài hổ này à?”
Trần Hải Lâm cũng hiếu kỳ nhìn sang vì bình thường ‘tiểu phượng’ cũng ít khi tỏ ra hiểu biết.
“Nhìn kỹ lại không giống Hắc Sát hổ phải có lông màu đen bình thường trên trán có chữ vương màu máu mới đúng.”
Lúc này chú hổ con chợt tỉnh giấc nó hiếu kỳ đánh giá con chim kỳ quái trước mắt cất tiếng gào nhỏ:
“Gao” (xin chào chim thúc thúc)
Lúc này tới phiên ‘tiểu phượng’ nhà ta giật mình vì nó biết ngoài nó ra thì nó chưa từng gặp con man thú nào trên Vi Nguyên giới có thể giao tiếp với nó vì man thú không có linh trí chỉ biết sống theo bản năng mà một khi man thú sinh ra linh trí thì đã tấn cấp thành ‘yêu’ rồi.
“Ngươi đã khai linh trí, ngươi là yêu thú? Không đúng yêu thú nào lại yếu như vậy?”
Rồi bất chợt nhìn lại mình, không phải mình cũng là yêu thú yếu nhất sao?
“Nói ngươi có phải ăn phải khai linh quả không?”
“Gào” (khai linh quả là gì)
Nhìn vẻ mặt ngây thơ đó ‘tiểu phượng’ bó tay.
“Gào, gào..” (chú chim ơi xin cứu lấy cha mẹ với chị hai con)
“Ngươi nói rõ xem”
“Gào, gào, gao..” (có một bầy khỉ đột lớn.)
Càng nghe ‘tiểu phượng’ trên mặt chim càng xanh đến sau cùng run lên đập cánh bay thẳng lên trời, một lúc sau như nhớ tới gì đó bay vòng quanh Trần Hải Lâm cùng Thập Tam Thiên la to lên:
“Chạy mau, chạy mau có một bầy man viên lớn đang đến đây.”
Từ lúc hai con thú giao lưu với nhau cả hai người nhìn mà đầy đầu chấm hỏi gặp ‘tiểu phượng’ cứ bay qua bay lại Trần Hải Lâm vươn tay nắm chặt nó lại hỏi:
“Bình tĩnh, có gì từ từ nói.”
Sau khi bình tĩnh hơn nó thuật lại những gì mà nó nghe được.
Nghe có hai lão già mặc áo trắng, áo đen cưỡi lang dẫn theo cả bầy man viên làm cả hai người giật nảy cả mình.
“Huấn luyện viên không phải người nói là man thú chỉ tụ tập thú triều là tự phát tìm kiếm thức ăn sao? Nay lại có nhân loại dẫn dắt.”
Trần Hải Lâm cũng vẻ mặt đầy nghi hoặc nói:
“Điều kỳ lạ là cửa ải Trấn Nam được xây chắn ở giữa dãi Hắc Liên sơn ở cả hai bên dãi núi có một trăm phong hỏa đài đóng giữ mười vạn ‘người gác đêm’ ở đó cùng với hai vị tả, hữu dực hộ quốc tướng quân man thú xâm phạm vi mô lớn chắc chắn báo động cho toàn quan ải.”
Sau khi bình tĩnh lại cả Trần Hải Lâm đều như nhìn ra điều gì họ hoảng sợ nhìn về phía Phượng Tiên trấn với vẻ mặt quyết tuyệt.
Thập Tam Thiên nói:
“Phải cố hết sức kéo dài thời gian rồi đem tin tức về cho Phượng Tiên trấn nhanh chóng sơ tán người dân.”
Trần Hải Lâm lấy một bức bản đồ ghi rõ từng nơi man thú phân bố, các địa hình đặc biệt trong rừng trải trên đất đoạn ông nói với’tiểu phượng’:
“Ngươi nhìn cho kỹ tấm bản đồ bay đi tìm rồi xác nhận vị trí hướng đi của lũ man viên.”
Nhìn hai người đàn ông với quyết tâm tử chiến đó ‘tiểu phượng’ không nói gì nó nhìn kỹ tấm bản đồ rồi đập cánh lên không tạm thời đảm nhiệm quân thám báo.
Đợi hồi lâu tiếng phượng hót vang lên đáp xuống nó nhìn vào bản đồ dùng cánh chỉ một chỗ nói:
“Bọn man viên đang ở đây đang đi về phía chúng ta cách chúng ta ba trăm dặm.”
“Với tốc độ hành quân đó thì hai ngày là tới chỗ chúng ta.”
Nhìn vào bản đồ lại nhìn vào vị trí man thú xung quanh bầy man viên bỗng chốc Thập Tam Thiên nhớ tới một cách đánh rất hay của quân cách mạng mà ông nội thường kể lại cho mình nghe. Cậu nhìn Trần Hải Lâm nói:
“Huấn luyện viên con có cách kéo dài thời gian nhưng cần ‘tiểu phượng’ giúp một tay.”
Rồi cậu trình bày kế sách của mình khi nghe tới đoạn đầu ‘tiểu phượng’ giảy nảy lên:
“Không được, không được ngươi đang đùa với Phượng gia sao? Việc nguy hiểm như vậy Phượng gia không làm.”
Trần Hải Lâm vừa bực vừa buồn cười buông lời hăm dọa:
“Ngươi mà không làm ta về nhà bảo Lan nhi xén hết lông của ngươi làm khăn quàng cổ đó.”
Nghe vậy cả thân chim run run người co rúm lại.
Thấy đã dọa đủ Trần Hải Trần Hải Lâm bắt đầu dụ dỗ:
“Nếu ngươi làm theo ta bảo tiểu Lan nhi đi chơi với ngươi một ngày thế nào?”
“Thật chứ lão Trần, lão không lừa ta.”
Truyện được sáng tác bởi Tam Thập Tam Thiên được đăng duy nhất trên dembuon.vn
Trong một thung lũng nhỏ với đầy hoa thơm được bao bọc bởi các ngọn đồi. Ở giữa thung lũng có một tổ ong lớn một đàn ong to lớn tràn khắp cả thung lũng mỗi con to lớn như một nắm tay trẻ con toàn thân vàng óng đuôi chích hiện ra một tia sắc bén.
Lúc này ‘tiểu phượng kiên nhẫn nấp mình chờ kỹ sau một hòn đá vừa lầu bầu:
“Đáng ghét lại bắt phượng gia đi lấy mật của ông Phiêu Hương cũng may lão Trần có cho một bình dầu khu trùng.”
Vừa ngửi thấy khắp mình cái mùi ngai ngái này ‘tiểu phượng’ như muốn nôn ra nhưng vì phần thưởng cũng vì sợ trừng phạt nên nó gáng nhịn.
Nhìn thấy đã đến thời điểm đàn ong tản ra khắp thung lũng nó đập mạnh cánh bay tới tổ ong.
Dùng hai móng vuốt với hết sức lực của mình cắp lấy tổ ong bay đi.
Lúc này đàn ong đã phát hiện chúng bay theo con quái điểu phía trước dám đánh cắp tổ ong cùng với ong chúa của chúng.
Cùng lúc đó đại quân man viên đang hành quân trong rừng, dẫn đầu chỉ còn Bạch lão còn Hắc lão vội vàng đem theo năm trăm con man viên hộ tống chiến lợi phẩm là gia đình Hắc Sát hổ men theo đường cũ trở về tìm “lão già kia” nhờ giúp đỡ đem Hắc sát hổ về tổng giáo.
“Ong.. ong..”
Đang đi về phía trước chợt lão nghe tiếng kêu kỳ quái vang lên nhìn lại phía bên trái trên bầu trời một con quái điểu có lông màu xám đang cắp theo một vật thể to lớn nhìn kỹ hình như là tổ ong mà phía sau nó là một đám mây vàng óng.
“Xxxx..” lão chợt văng tục một câu quay lại đàn man viên nhưng đã quá muộn.
“Lão già nhận quà của phượng gia nè.”
Vì bảo vệ người nhà Thập Tam Thiên và Trần Hải Lâm phải đối đầu với kẻ địch mạnh cũng là trận chiến đầu tiên của Thập Tam Thiên ở Thiên Nam liệu sẽ còn điều gì đang chờ đợi cậu phía trước?