Sự Trả Thù Ngục Tù - Chương 98
Tuần trăng mật chẳng biết sẽ kéo dài trong bao lâu, nhưng dường như cả hai vẫn còn chưa muốn về.Nơi đây thật sự đã làm cho Dung Âm đắm chìm vào thế giới cổ tích.
Sáng sớm,Dung Âm mang dáng vẻ mệt mỏi từ từ tỉnh dậy sau một đêm bị ai đó dày vò.Trên gương mặt cô bây giờ đều hiện rõ hai chữ ” hạnh phúc”.Chỉ mới có mấy ngày được ở bên cạnh Vũ Hoàng Long với vai trò là vợ của anh thôi, mà cô như được thay da đổi thịt.Không còn mang dáng vẻ là một tội phạm, suốt ngày cứ lẫn trốn, rụt rè như trước đây.Giờ đây cô có thể ngẩng cao đầu lên đối diện với tương lai.
Cô là vợ của Vũ Hoàng Long…Là một người đã lấy lại niềm hạnh phúc mà bấy lâu nay cô đã vuột mất.
Dung Âm mơ màng mở mắt ra, nhưng chưa được một giây thì người bên cạnh khiến cô giật mình, vội lắp bắp hỏi.
“Tiểu Vãn! Tại sao là em…? Em vào đây từ lúc nào vậy?”Ánh mắt căng thẳng liền nhìn xuống xem cô có mặc đồ chỉnh tề hay chưa.
May mắn thay trên người cô vẫn còn mặc đồ bình thường.Chắc có lẽ Vũ Hoàng Long đã thay đồ cho cô.
Hướng Vãn một tay chống xuống,gối đầu lên tay, mái tóc dài rũ xuống.Tay còn lại liền đưa qua véo nhẹ vào gương mặt của Dung Âm, nở một nụ cười đầy xấu xa.
“Chị à! Bây giờ chị có chồng nên quên đi người em gái này rồi phải không? Chẳng phải lúc nhỏ chúng ta vẫn thường ngủ chung đó sao?”
“Nhưng…” Dung Âm ngượng ngùng.
Hướng Vãn rướn người lại gần cô,ánh mắt hờ hững dò xét
“Cảm giác hạnh phúc lắm đúng không?”
Dung Âm lườm liếc em gái, vô tình đáp trả một câu.
“Em cũng từng có chồng, chẳng lẽ không trải qua cảm giác đó sao?”
Nhưng cô không nghĩ câu nói của mình đã chạm vào nỗi đau của Hướng Vãn.Một giây sau, nét mặt Hướng Vãn liền thay đổi, bất chợt nở một nụ cười đầy sự bi thương.
“Em không giống chị… Chị là tình yêu, còn em… Thì là sự cưỡng ép.Em cũng chẳng biết tình yêu là gì, hạnh phúc là gì…”
Dung Âm sững người.
Cô không nghĩ mình lại vô ý nhắc đến chuyện đau lòng của Hướng Vãn.Mặc dù những năm qua cô không ở đây, nhưng khi nghe qua câu chuyện về cuộc hôn nhân của Hướng Vãn và tên họ Mặc đó, cô cũng có thể cảm nhận những nổi đau mà em cô phải gánh chịu.
Nghĩ đến, cô không thể không hận người mà cô gọi là ba.Chỉ vì Hướng Vãn biết nguyên nhân việc cô ở tù mà ông ấy bất chấp gã Hướng Vãn đi một nơi xa xôi, để rồi em ấy phải dùng tính mạng để thoát khỏi người đàn ông đó, nhưng lại sống một cuộc đời với thân phận người đã chết.
Cô phải làm cách nào để giúp cho Hướng Vãn có lại cuộc sống như bình thường đây.
Một lúc sau,Dung Âm khẽ vươn tay ôm lấy Hướng Vãn.
“Sức khỏe em đã ổn rồi chứ? Còn mệt không?” Vừa hỏi, cô đưa tay vuốt mái tóc dài của Hướng Vãn.
Giờ đây em gái cô đã ra dáng thục nữ, đã thích để tóc dài rồi.Cô vẫn còn nhớ Hướng Vãn còn nhỏ chưa một lần nào để tóc dài, con bé rất thích để tóc ngắn.Nhưng lần này cô cũng không hiểu tại sao Hướng Vãn để tóc dài…Chẳng lẽ là muốn trốn tránh Mặc Vĩ Bắc sao?
Sóng mũi Hướng Vãn cay cay, cô khẽ lắc đầu.
“Em khỏe rồi, không có vấn đề gì nữa đâu”.
Nghe xong,Dung Âm kéo Hướng Vãn ra, nghiêm túc nhìn vào mắt em gái.
“Vậy về nhà nhé…! Nếu biết em còn sống,gia đình mình rất vui mừng”.
Lúc này nét mặt của Hướng Vãn trở nên sát khí khi nghe câu đề nghị này của Dung Âm, cô lập tức khước từ nhanh.
“Không…! Từ ngày em bị gã đi, cũng xem như em không còn là người của nhà họ Đường,em sống chết cũng không liên quan đến bọn họ”
Dung Âm hiểu phản ứng của Hướng Vãn.Nếu đổi là cô, cô cũng thật sự hận gia đình đó.
Hướng Vãn lúc này dường như đang suy nghĩ gì.Vài giây sau cô chợt bật cười,nhìn Dung Âm hỏi một câu.
“Chị có từng nghĩ đến con gái bà ta bị bắt cóc vào năm đó,chính là sự báo ứng mà ông trời đang trừng phạt bà ta không?”
“Hướng Vãn…!” Dung Âm nhíu chặt mày lại, cô biết người mà Hướng Vãn đang đề cập đến là ai.
Là Diệp Tố Như… Một người là mẹ kế của hai người.
Dung Âm cụp mắt xuống, thở dài rồi nói.
“Em ấy cũng là em gái của chúng ta, cũng không nên nói như vậy.Huống hồ em ấy bây giờ cũng không biết sống chết như thế nào?”
“Lâu lắm rồi… Chắc lành ít dữ nhiều ” Hướng Vãn cất tiếng không hề có cảm xúc.Đối với cô, chỉ có Dung Âm chính là chị em với cô.Ngoài ra không còn một ai.
Ánh mắt Dung Âm dần như mệt mỏi, nhìn ra ngoài với sự vô hồn.
“Chị cũng không nghĩ con bé đó còn sống.Nhưng mà đó là một sự cố ngoài ý muốn, tại sao ba và dì lại trút lên đầu…Quản Văn được chứ,em ấy khi đó cũng còn rất nhỏ…”
Nhắc đến Quản Văn, Hướng Vãn chợt nhớ ra ngoài Dung Âm ra, thì một người mà cô có thể chia sẻ, tâm sự được chính là Quản Văn, cô em gái cùng cha khác mẹ này.
Mang tiếng là có đủ cha mẹ bên cạnh, nhưng Quản Văn sống một cuộc sống trong ngôi thự Đường Gia chẳng khác là một đứa trẻ mồ côi.
Chỉ vì vô tình gián tiếp lỡ làm em gái bị mất tích.Mà Quản Văn luôn bị mọi người trách mắng,nguyền rủa đến nỗi ông nội vì thương cháu phải đưa Quản Văn qua nước ngoài sinh sống.
“Quản Văn bây giờ vẫn còn ở nước ngoài chứ?”Hướng Vãn nhìn Dung Âm, khẽ hỏi.
Dung Âm mỉm cười nhẹ, trả lời.
“Quản Văn đã về nước, đang lén lút ba học đại học ở Bắc Kinh.Có lẽ hiện giờ con bé không ở biệt thự Đường Gia mà ở ký túc xá của trường”.
” Cũng tốt…Em ấy sao có thể sống trong nhà với những con người không xem em ấy là người thân,ra ngoài sống rất tốt…tránh xa được người nào,em ấy càng có cuộc sống bình yên ngày đó “Hướng Vãn nhếch môi cười khẩy.Nếu năm xưa cô bản lĩnh như vậy, chắc chắn giờ cô đã theo đuổi ước mơ của mình mà không trốn chui trốn nhủi như bây giờ.
Nói chuyện từ nãy giờ,Dung Âm mới chợt nhớ đến Vũ Hoàng Long.Từ khi cô tỉnh dậy đến giờ chỉ thấy Hướng Vãn, còn chồng cô đã đi đâu rồi.
Lúc này Dung Âm ngước mắt lên nhìn Hướng Vãn liền hỏi.
“Anh ấy đâu? Em vẫn chưa trả lời với chị là tại sao em lại ở đây?”
Nét mặt Hướng Vãn bỗng trở nên phấn khởi,mỉm cười tươi.
“Chị thật là may mắn…Khi đã lấy được người chồng lý tưởng như anh Hoàng Long đấy!” Trong lời nói của cô không thể nào là không có chút ganh tị với chị gái của mình.
Chẳng biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng với người anh rể lúc này, cô đương nhiên phải chấm một trăm điểm.
“Em nói cái gì chị không hiểu…” Dung Âm với dáng vẻ ngốc nghếch như thường ngày, chẳng thể hiểu hai con người này đang toan tính chuyện gì nữa đây.
Hướng Vãn nở nụ cười xấu xa,ngay sau đó cô từ trên giường liền đứng lên, rồi lại đưa tay kéo Dung Âm.
“Chị gái ơi! Để đứa em sinh đôi này của chị tắm cho chị nha…”
“Này…em làm gì vậy?” Khi Dung Âm còn chưa nói hết thì cô đã bị đẩy vào căn phòng tắm rộng lớn.
******
Dung Âm không hề biết Vũ Hoàng Long đang định làm gì, cô chỉ biết sau khi vệ sinh cá nhân xong.Cô và Hướng Vãn được một người con gái tên là Hứa Nhã Tịnh đến đón.Cô ấy còn tự xưng mình là trợ lý của Vũ Hoàng Long, chỉ phụ trách công việc ở nước ngoài.
So với Trương Nam thì Dung Âm lại có cảm giác Hứa Nhã Tịnh lạnh lùng hơn, cô ấy rất là nghiêm túc trong công việc.Trên đường đi đến điểm hẹn, cô ấy không hề để ý đến những người xung quanh, cứ chăm chú công việc mà Vũ Hoàng Long đã giao.
Sau gần nửa tiếng đồng hồ đến đó,Dung Âm mới nhận ra đây là bãi biển hôm trước cô và anh từng ra đây chơi, chẳng lẽ hôm nay anh với cô lại tiếp tục ở đây vui vẻ bên nhau nữa sao.Như vậy có cần bí mật kêu người đến đón không? Anh đưa cô đi cũng được vậy.
Thế nhưng khi chiếc xe dừng lên, một khung cảnh trước mắt làm cho Dung Âm chẳng biết phải hình dung như thế nào.
Ngay tại ở bãi cát trắng ngoài biển, có rất nhiều người có cả nam lẫn nữa.Phía xa lại là những thiết bị máy móc giống như họ đang chuẩn bị một buổi chụp hình.Dưới đất thì lại có những chai lọ, nhưng xa quá cô không biết là những chai gì và đang được để ở dưới làm gì.
“Phu nhân đã đến nơi rồi,xin mời chị xuống xe” Hứa Nhã Tịnh dùng giọng nói khá lạnh quay lại nhìn Dung Âm khẽ nói.
Ánh mắt Dung Âm lơ lửng, bước ra khỏi xe đều đầu tiên là cô tìm kiếm chính là Vũ Hoàng Long.
“Bà xã…!”
Dung Âm còn chưa biết phải tìm anh ở đâu, thì giọng nói cùng với cơ thể to lớn của anh như một ngọn gió chạy đến trước mặt cô.
“Hôm nay có một bất ngờ dành cho em” Anh nói với tâm trạng phấn khởi.
Lúc này Dung Âm mới để ý nhìn anh từ trên xuống dưới.Anh khoát lên trên mình một bộ vest màu trắng, lại còn thắt nơ đỏ,giống như anh chuẩn bị làm chú rể vậy.Trong bộ dạng rất nghiêm trang.
Nhưng khoan…
Chú rể.
Nghĩ đến đây,Dung Âm sững sờ.Cô dùng ánh mắt hoài nghi nhìn anh.
“Anh…Anh… Hôm nay… Tại sao anh mặc đồ chú rể chứ?”
Cô không nghĩ những giấc mơ xấu của cô sẽ thành sự thật ngay lúc này.Chẳng lẽ hôm nay mới thật sự là ngày anh cưới vợ, vậy là những ngày qua đều là nằm mơ sao? Người anh kết hôn không phải là cô rồi sao?
Nhìn cô, Vũ Hoàng Long thừa biết cô gái ngốc này lại suy nghĩ vớ vẩn rồi.
Một giây sau,anh không ngại ở đây có rất nhiều người, trực tiếp đè cô dựa vào xe liền cúi đầu xuống hôn mạnh đôi môi của cô, nghiến răng răn đe.
“Bớt suy nghĩ lại…Anh thật sự tức điên với em đó”.
Dung Âm đang học về ngành tâm lý nhưng anh cảm thấy cô còn hơn những người bị bệnh tâm lý, suốt ngày cứ suy nghĩ đủ thứ chuyện rồi tự hành hạ bản thân mình.
Dung Âm trợn mắt nhìn anh, cô muốn đẩy anh ra nhưng trong lòng lại không cho phép.Trái tim đập mạnh vô cớ,bàn tay không tự chủ choàng qua cổ anh, đôi môi lại không nhịn được mà nghênh đón nụ hôn đầy ướt át của hai người.
Hai người không ngại hôn nhau trước mặt mọi người, nhưng mọi người mới chính là những người phải ngại vì phải xem phim tình cảm người lớn giữa ban ngày ban mặt.
Hướng Vãn nhìn thấy cảnh đó thì ngay lập tức vội quay mặt đi.Từ khi cô chứng kiến tận mắt Mặc Vĩ Bắc lên giường với người phụ nữ khác, thì kể từ lúc đó cô cũng trở nên ghét cay ghét đắng những màn tình cảm nồng cháy của ai đó xuất hiện trước mặt của cô.
Sau một hồi, Vũ Hoàng Long buông cô ra thở hỗn hển cất tiếng.
“Giấy kết hôn cũng đã ghi tên anh và em rồi…Em còn chưa tin anh là chồng của em sao?”
Dung Âm đỏ mặt, cô đưa tay đánh nhẹ vào ngực anh.
“Thì người ta cũng sợ ai biết đâu anh lại trêu đùa em nữa thì sao?”
Vũ Hoàng Long thở dài, chủ động ôm lấy cô bước vào tòa nhà mà anh đã chuẩn bị.
Dung Âm vẫn chưa biết anh định làm gì, thì lúc này khi cả hai bước vào bên trong.Cô có chút choáng ngợp khi ở đây xuất hiện rất nhiều người có cả nam lẫn nữ, mà toàn là người nước ngoài.
“Hoàng Long! Chúng ta vào đây làm gì vậy?”
Vũ Hoàng Long mím môi cười,anh đưa mắt nhìn vào một người phụ nữ mang nét đẹp Châu Âu, liền sử dụng tiếng anh để giao tiếp.
“Đây là vợ của tôi…” Rồi anh lại nhìn về phía sau, giới thiệu thêm “Còn phía sau này là em gái sinh đôi của vợ tôi… Các người không được nhìn lầm đấy!”
Vợ của anh có một người em gái sinh đôi giống nhau như hai giọt nước, thế nên lúc nào anh cũng luôn giữ vững tâm lý rất cao.Anh thì có thể không nhìn lầm, nhưng người khác có khi lại nhìn lầm Hướng Vãn là vợ của anh.
Hướng Vãn ở phía sau nghe xong chỉ biết nói thầm một câu trong lòng.
“Em không có cần cái thân phận phu nhân của Vũ Hoàng Long đâu, mà ở đó nhìn lầm!”
Người phụ nữ kia nghe vậy, lúc này mới thoáng giật mình nhìn ngay hai cô gái trước mặt.
Quả nhiên chị em sinh đôi giống thật đấy! Nhưng cô phải cố gắng phân biệt,lỡ như có sơ xuất nhầm lẫn có phải đã ảnh hưởng danh dự uy tín kinh doanh của cô rồi không?
Gương mặt Dung Âm bực mình vì anh không chịu nói cho cô nghe anh định làm gì.Cô liền lập tức xoay mặt anh lại,gằn giọng hỏi.
“Rốt cuộc anh định làm gì…?Anh có nói không?”
Vũ Hoàng Long mắc cười với dáng vẻ của cô,anh nhịn không được liền đưa hai tay lên véo má của cô, cất lên một câu cưng chiều.
“Hôn lễ chúng ta đã không hoàn thành được trọn vẹn.Thế nên hôm nay anh muốn đền bù cho em một buổi chụp hình cưới lãng mạn ở biển, chẳng phải em thích chụp hình với biển sao?”
“Thật sao…?”
Câu nói chân thành đi kèm với ánh mắt ngập tràn tình cảm của anh đã khiến Dung Âm xúc động, một giây sau cô khiễng chân hôn lên gương mặt anh,vui mừng như muốn hét lên.
“Anh thật sự làm cho em vui lắm…Em cảm ơn anh yêu!”
Nhìn cô vui vẻ như vậy,trong lòng của Vũ Hoàng Long cũng đã nhẹ nhàng đi phần nào.Sự bù đắp của anh dành cho cô còn rất dài, cô cứ chờ tận hưởng từ đây đến suốt cuộc đời.
Nét mặt Dung Âm hứng khởi,ánh mắt như một đứa con nít tò mò nhìn xung quanh.
Chụp hình cưới mà tại ở biển,đó là điều mà cô ước mơ từ nhỏ.Cô không nghĩ sẽ thành sự thật.
Trời ơi.
Người đàn ông này tại sao lại tâm lý mà hiểu cô đến như vậy.Nếu lúc trước cô bỏ đi không đồng ý kết hôn với anh, thì bây giờ cô có được niềm hạnh phúc như thế này không.
Vũ Hoàng Long! Anh thật tốt để với em quá đi.