Đừng Học Tiến Sĩ Sẽ Hết Độc Thân - Chương 33
Thợ gõ: Dờ
Đôi tân lang đang chuẩn bị bước tới cung điện hôn nhân thì lại rơi vào bế tắc. Muốn nhận được giấy chứng nhận kết hôn thì cần phải nộp phí đăng ký, cộng hết tài sản trên người của cả hai lại, chỉ có 50 xu mà Văn Địch móc ra từ khe gạch.
Văn Địch không biết phí tổn cụ thể là bao nhiêu, có lẽ không đắt lắm – nhưng chắc chắn không phải là 50 xu.
Cuối cùng cậu cũng hiểu được thế nào là anh hùng khó qua ải tiền nong.
Hai người im lặng ngồi trên ghế dài ở công viên, ngắm nhìn những biển hiệu trong trung tâm thành phố. Những đoạn liên tục chớp nháy trên màn hình lớn tạo nên một bữa tiệc thị giác siêu thực. Biển và sòng bạc san sát nhau, mỗi một tòa kiến trúc điều mang dấu ấn độc đáo riêng – kim tự tháp Ai Cập, đường chân trời New York, kênh đào Venice, tháp Eiffel của Paris… Kỳ quan toàn thế giới đều hội tụ về đây.
Sòng bạc.
Không biết bánh răng nào đã bắt đầu lạch cạch dịch chuyển, Văn Địch bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.
Cậu móc đồng 50 xu đáng thương ra: “Có muốn cược một ván không?”
Hiển nhiên là người đàn ông đã hiểu ý của cậu. Ở thành phố cờ bạc này, đương nhiên là sẽ có cách để cược nhỏ thành lớn.
Là Văn Địch đưa ra ý tưởng này, thế nhưng chính cậu lại tỏ ra nghi ngờ: “50 xu thì cược được cái gì?”
“Đi tìm thử xem,” Người đàn ông nhìn ra đường phố, “Có lẽ sẽ chơi được ở loại máy đánh bạc rẻ tiền nhất.”
Bọn họ đi vào một sòng bạc ngẫu nhiên, thật sự tìm được loại máy đánh bạc ấy ở vị trí gần cửa ra vào. Thoạt nhìn đó là loại máy ghép trái cây rất cũ, trên trục lăn là hình quả anh đào, quả chanh vàng và ký hiệu “BAR”, 50 xu có thể chơi được một lần. Nếu khách du lịch không muốn phung phí quá nhiều tiền vào cờ bạc mà chỉ muốn trải nghiệm bầu không khí của sòng bạc thì sẽ tới những chiếc máy này để chơi thử.
Văn Địch ngẩng đầu lên nhìn tiền thưởng, từng tổ hợp hình vẽ khác nhau sẽ cho ra số tiền thưởng khác nhau. Những loại máy rẻ tiền này đương nhiên có không giải thưởng lớn, tiền thưởng chỉ từ vài xu đến vài đô la.
“Cho dù muốn quay ba hình giống nhau thì tỷ lệ cũng chỉ là 1 trên 40,” Văn Địch quay lại nhìn người đàn ông, “20 đô.”
“Đủ để nộp phí đăng ký rồi.”
Văn Địch nhíu mày nhìn cái máy ghép trái cây, mấy lần muốn nhét tiền xu vào rồi lại thôi. Người đàn ông tỏ ra khó hiểu với thái độ do dự của cậu: “Bỏ vào đi, đây là ý tưởng của cậu mà?”
Văn Địch hít vào một hơi qua kẽ răng: “Anh không hiểu đâu, tôi có thể chất xui xẻo.”
“Từ vựng mới mà cậu vừa nghĩ ra à?”
“Thật đấy,” Văn Địch nói: “Từ nhỏ tới lớn tôi rất là xui xẻo, thi cấp ba không như ý muốn, nguyện vọng đại học không điền tử tế, tình đầu là trai đểu. Chỉ cần tôi mua gói quản lý tài sản nào – bất kể trước đó nó có ưu thế ra sao, tôi vừa mua vào tụt ngay xuống đáy. Đi rút thăm ở trung tâm thương mại, tôi còn chẳng trúng nổi một viên kẹo bong bóng. Dựa vào may mắn của tôi liệu có thắng được xác suất 1% này không?” Cậu nhìn đồng xu mòn nhẵn ở trong tay: “Đây là toàn bộ tài sản trên người tôi đấy.”
Có còn hơn không, 50 xu thì cũng là tiền, nếu như hy vọng cuối cùng này bị dập tắt trong tay cậu thì sao?
Cậu quay người lại: “Hay là anh…”
Người đàn ông vươn tay ra bóp lấy ngón tay cậu, cưỡng chế cậu phải nhét xu vào máy rồi kéo cần gạt.
Văn Địch sợ hãi: “Anh làm gì vậy?” Người đàn ông chỉ vào cái máy, Văn Địch đành phải quay đầu lại để chờ đợi kết quả.
Ba trục tròn bắt đầu chuyển động với tốc độ khác nhau, tiếng trống nền của chiếc máy vang lên “bíp bíp bíp bíp” theo nhịp tim đập.
Bánh lăn thứ nhất đừng lại, anh đào.
Bánh lăn thứ hai dừng lại, anh đào.
Tần suất nhịp tim đập đã vượt quá phạm vi khoa học. Không thể nào, không thể nào, lẽ nào hôm nay cậu sẽ được đổi vận?
Văn Địch ngừng thở, đột nhiên níu lấy cánh tay của người đàn ông. Anh ta vô thức đặt tay của mình lên tay cậu, hai người đứng sát vào nhau.
Bánh lăn thứ ba dừng lại…. quả chanh.
Văn Địch thở dài, quả nhiên ông trời vẫn không ngó ngàng đến cậu. Cậu buông cái tay đang khoác lên tay người đàn ông: “Chỉ một chút nữa thôi.”
Anh ta đứng thẳng lên, vốn dĩ đây là xác suất trong dự kiến, nhưng không hiểu vì sao anh ta lại cảm thấy hơi chán nản.
Tất cả tài sản trên người một đi không trở lại, hai người vừa định rời đi thì chiếc máy bỗng phát ra tiếng chuông rất vui thích. Hình vẽ anh đào và chanh hơi nhúc nhích, tạch một tiếng, như có thứ gì đó rơi xuống kim loại.
Văn Địch trợn to mắt.
Giống như sau khi một giọt nước rơi xuống, nó kéo theo cả một cơn giông tố – những đồng xu rơi xuống rào rào, âm thanh kim loại va chạm vang lên không dứt khiến người ta đinh tai nhức óc.
Những du khách khác trong sòng bạc đều quay ra nhìn chiếc máy ở phía trước Văn Địch, họ đều tỏ ra ngưỡng mộ và tán tụng.
Văn Địch quay đầu lại, đôi mắt mất tiêu cự như một con robot: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Giải thưởng tích lũy,” Người đàn ông chỉ vào dòng chữ giải thích bên cạnh chiếc máy, “Có thể nhận được tất cả số xu mà những du khách trước đó đã bỏ vào. Tổ hợp để nhận được giải thưởng tích lũy là ngẫu nhiên, bất cứ tổ hợp hình vẽ nào cũng có thể nhận được.”
Giải thưởng tích lũy.
Xác suất còn nhỏ hơn cả quay được ba hình vẽ giống nhau.
“Chẳng phải cậu nói rồi sao?” Người đàn ông nhìn cậu: “Đây là ý trời.”. Truyện Bách Hợp
Văn Địch nhìn chiếc máy liên tục kêu bíp bíp, cậu ngẩn người vì cú tấn công quá bất ngờ.
Cậu luôn cho rằng khi mình muốn có được thứ gì đó thì phải nỗ lực gấp đôi gấp ba người thường, bởi vì may mắn không bao giờ mỉm cười với cậu. Học tập cũng vậy, tình yêu cũng thế. Thắng tiền thưởng? Xác suất để trúng còn nhỏ hơn cả một hạt bụi, có lẽ cần cả vũ trụ giúp sức thì mới có thể thực hiện được.
Chuyện tốt đến nhường này sao có thể xảy ra với cậu?
Ngay tại khoảnh khắc vừa rồi, có lẽ vũ trụ đã vô tình, tạm thời, một lần duy nhất – đứng về phía cậu.
Kỳ tích đã sinh ra rồi.
Nhận ra những người xung quanh vẫn đang nhìn chằm chằm vào chiếc máy ghép trái cây, Văn Địch hít sâu một hơi rồi ngồi thụp xuống, vớt hết đồng xu trong khay kim loại ra ngoài: “Chỗ này được bao nhiêu tiền?” Mệnh giá của đồng xu không giống nhau, số lượng lại rất nhiều, cần tốn kha khá thời gian để phân loại và đếm.
Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh cậu, liếc nhìn: “Cậu muốn tự đếm hay nhờ người khác đếm?”
Văn Địch chớp mắt: “Ai đếm cơ?”
Người đàn ông chỉ một cái quầy ở phía sau, bảng gỗ bên trên viết một dòng chữ tiếng Anh là “Cashier” – Nơi để đổi chip đánh bạc trong sòng bạc.
Hai người ôm đống tiền xu đi tới trước quầy, nhân viên đi ra tiếp đón rất quen thuộc. Họ đặt tất cả lên cân rồi báo ngay một con số – nhìn thì nhiều nhưng thực ra cũng chỉ hơn 40 đô la mà thôi.
Văn Địch vừa định nhận tiền trong sung sướng thì người đàn ông nói một câu: “Giúp tôi đổi thành chip trị giá 2 đô la mỗi chiếc.”
Văn Địch kinh ngạc nhìn anh ta: “Anh làm gì vậy?”
Nhân viên nhanh chóng đổi tiền thành chip, đặt lên một chiếc đĩa nhựa và đưa cho người đàn ông. Văn Địch vươn tay ra giành lấy, đáng tiếc là anh ta cao lớn, cánh tay dài hơn nên đã đến trước một bước.
“Tiền vốn là của tôi, tiền thắng được cũng phải là của tôi chứ?” Văn Địch nhìn anh ta, không thể tin nổi. Còn chưa cưới nhau mà người này đã định tranh giành tài sản với cậu rồi!
Tên đàn ông đáng ghét không động đậy, chỉ nói: “Không đủ tiền.”
Tôi tin cái đầu anh! Lúc bọn họ còn đang lặn lội đường sá xa xôi thì đã đi ngang qua rất nhiều nhà thờ mở cửa 24 giờ, trên bảng hiệu trước cửa có ghi rõ giá cả tổ chức hôn lễ, gói rẻ tiền nhất chỉ có 15 đô mà thôi.
“Bây giờ là lúc nào rồi, chẳng lẽ anh muốn tổ chức một lễ cưới thật xa hoa hoành tráng? Tiết kiệm được đồng nào hay đồng nấy!”
Người đàn ông vẫn không trả lại tiền cho cậu: “Cậu muốn đi bộ về sao?”
Đầu Văn Địch chỉ chăm chăm vào mấy con số trên đống chip, hoàn toàn không nghe anh ta nói gì cả.
“Lĩnh giấy chứng nhận, tổ chức hôn lễ xong, số tiền còn lại không đủ để gọi xe,” Người đàn ông nói: “Nếu đã có tiền vốn, tranh thủ kiếm thêm một chút để gọi xe đi.”
“Anh định làm thế nào?”
Người đàn ông nói: “Cược thêm lần nữa.”
“Gì cơ?” Văn Địch trợn mắt nhìn anh ta, “Tôi nói anh nghe, lúc nãy chỉ là may mắn thôi! Chuyện đó không phải lúc nào cũng xảy ra đâu, anh tỉnh táo lại đi!”
Còn chưa cưới nhau mà chồng đã cuỗm tiền của cậu mang đi đánh bạc rồi, đây là chuyện đau khổ gì thế này!
“Không phải may mắn, đó là xác suất.” Người đàn ông nói, “Cờ bạc là xác suất.”
Văn Địch nhìn anh ta với ánh mắt oán trách: “Rồi sao?”
“Xác suất là trò chơi Toán học,” Người đàn ông quay người lại hỏi nhân viên: “Bàn poker Texas Hold’em ở đâu?”
Nhân viên nói cho bọn họ số tầng và vị trí, người đàn ông mang theo đống chip đi vào thang máy. Văn Địch né tránh du khách, miệng mím lại thật chặt, thấp thỏm lo âu. Xét thấy chỉ số sức mạnh của cậu không có khả năng chiến thắng, cậu đành phải an ủi nội tâm hoảng hốt bằng cách chất vấn:
“Anh biết chơi bài chứ?” Cậu hỏi người đàn ông.
Anh ta gật đầu.
Văn Địch vẫn cảm thấy lo lắng: “Ồ, nhưng mà mấy người quán quân bài Texas cũng thua cả tiền triệu đấy…”
Cậu nhớ rằng mẹ đã từng kể rất nhiều câu chuyện đáng sợ về những con ma cờ bạc – Lỡ mà người này thua tiền thì cũng đừng có lấy cậu ra để gán nợ.
“Tôi lấy tiền của cậu để chơi, nếu tôi thắng thì tôi sẽ đền cả chiếc điện thoại mà cậu bị cướp.” Người đàn ông nói.
Văn Địch cân nhắc lợi ích và bất cập trong lòng, cuối cùng quyết định cho vay một cách hào phóng. Dù sao thì mẹ cậu đã từng nói rồi, điều cơ bản nhất trong hôn nhân là sự tín nhiệm.
Lên đến tầng ba, cả hai nhanh chóng tìm thấy một bàn poker nhỏ thấp thoáng giữa đám đông. Hầu hết các con chip trên bàn đều có mệnh giá 1 đến 2 đô la, nhưng khi xếp chồng lên nhau, số tiền đặt cược của một người có thể lên tới 30 hoặc 40 đô la. Có đủ loại người trên bàn poker: một bà già ăn mặc lộng lẫy, một người đàn ông trung niên bụng phệ, một người hippy trong bộ quần áo kỳ lạ. Những người chơi cao cấp sẽ không đến những bàn poker nhỏ lẻ thế này, thoạt nhìn những người ở đây đều là du khách muốn trải nghiệm cảm giác thích thú.
Người đàn ông chọn một bàn rồi ngồi xuống, dealer tuyên bố đủ người, bắt đầu chia bài.
Sau khi lấy được hai lá bài tẩy, người đàn ông hơi nhấc góc lá bài lên để nhìn và cược một Blind không lớn không nhỏ, Văn Địch liếc nhìn con số 7 và 9 trong tay anh ta, lồng ngực bắt đầu nóng bừng lên. Nhờ ơn bạn trai cũ mà cậu cũng hiểu đại khái luật chơi bài poker, đây không tính là bài đẹp.
Dealer lật lá bài đầu tiên trong ba lá bài chung, là 8. Người đàn ông liếc nhìn đống chip của đối thủ, tính toán giá trị chip, pot và tỷ lệ cược của cả hai bên rồi đẩy một chồng chip ra bàn.
Hồi hộp cộng thêm cuốc bộ cả đêm, miệng Văn Địch khô khốc, cổ họng bỏng rát như bốc cháy. Vừa lúc người phục vụ của sòng bạc bưng một cái khay đi tới, trên đó có một chiếc ly đế cao rót đầy rượu. Cậu hỏi giá, người phục vụ nói đây là đồ uống miễn phí của sòng bạc dành cho khách du lịch. Văn Địch lập tức cầm ly lên và uống một hớp. Chỗ rượu vừa chuyển hóa xong đã được bổ sung cấp tốc, bắt đầu dâng trào trong huyết quản của cậu.
Trên bàn, bốn người chơi còn lại đã bỏ bài, chỉ còn lại người đàn ông và một người chơi Big Blind.
Người đàn ông chần chừ một lát rồi đẩy tất cả số chip ra. Văn Địch đang đặt tay lên vai người đàn ông, suýt nữa thì bóp gãy xương bả vai của anh ta.
Người chơi kia cũng all-in rồi.
Xung quanh bàn chơi bài có một bầu không khí căng thẳng kỳ lạ, giống như có những tia laser màu đỏ đang nằm rải rác, chỉ khẽ di chuyển thôi cũng sẽ tan xác thành từng mảnh. Mùi thuốc lá và rượu thoang thoảng xộc vào mũi Văn Địch, đầu óc cậu mơ màng trôi nổi giữa không trung, lòng không có cảm giác chắc chắn.
Là AA.
“Đù má!” Văn Địch nhìn lá bài rồi nhìn người đàn ông, cảm thấy váng đầu, “Vậy mà anh cũng thắng được sao?”
Không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhìn người đàn ông này có vẻ đứng đắn nhã nhặn, lẽ nào anh ta thực ra là một thần bài?
Dealer gạt chip ra bàn, người đàn ông đưa tay ra và từ từ gom chúng đến trước mặt mình, phá vỡ ảo tưởng của Văn Địch.
“Chỉ là sự tăng dần của xác suất cộng thêm một chút tâm lý học thôi,” Người đàn ông quay đầu nhìn Văn Địch, “Điều quan trọng hơn là: Sau khi quyết định kết hôn, dường như nữ thần may mắn đã đứng về phía chúng ta.”
Văn Địch hưng phấn đến mức suýt thì nhảy cẫng lên. Cảm giác hào hứng, kích thích, adrenaline tăng vọt do sòng bạc mang lại khiến tim cậu đập rộn như trống. Cậu reo lên, hai tay ôm lấy mặt người đàn ông, cúi đầu xuống và đặt lên đó một nụ hôn thật sâu.