Đôi mắt cháy bỏng - Chương 15
Quá trình một người đang đứng trên đỉnh vinh quang rơi xuống địa ngục diễn ra rất nhanh, chỉ trong chớp mắt.
Giờ đây, mỗi lần Lương Tứ có mặt trong lớp thì không còn xảy ra hiện tượng vây quanh anh một cách náo nhiệt nữa mà im lặng hơn hẳn.
Phương Mạn lén lút nói với Thẩm Sơ Ý: “Trước kia tớ thấy mấy người đó suốt ngày cứ tới đây quấy rầy Lương Tứ thì phiền chết đi được, bây giờ không đến thì lại thấy khó chịu sao sao ấy.”
Thẩm Sơ Ý quay đầu sang, nhìn về phía người con trai đang ngủ. Dường như anh đang ngủ rất ngon, tay trái buông thõng tự nhiên, mười ngón tay thon dài.
Dạo này Phương Mạn cũng không còn gọi anh là cậu ấm nữa vì thấy gọi vậy thì không ổn cho lắm: “Ai cũng bảo con riêng là nguồn cơn của tội lỗi, nhưng tớ thấy chắc gì Lương Tứ đã muốn làm con riêng, được sinh ra ở đâu cũng đâu phải lựa chọn của cậu ấy. Cậu có nghĩ tờ giấy viết chữ to đó do con vợ cả làm không?”
Thẩm Sơ Ý không kể cho Phương Mạn nghe, nhưng toàn trường đều ngầm thừa nhận điều đó là thật.
“Không đâu.” Cô kết luận.
Qua lời kể của Lương Tứ, cô có thể nhận ra rằng anh rất có thiện cảm với người chị cùng ba khác mẹ của mình, hơn nữa con người của cô chị ấy cũng hết sức tử tế.
Buổi trưa, lúc tan học, Thẩm Sơ Ý chủ động bắt chuyện với anh: “Lương Tứ, cùng về ăn cơm thôi.”
Lương Tứ nhìn cô, vẻ nghiêm túc hiện rõ mồn một trên gương mặt của cô.
“Thời gian này đừng đi chung với tôi.”
Nhớ đến buổi tối vào tuần trước, Thẩm Sơ Ý hỏi: “Cậu sợ à?”
Lương Tứ:???
Sau vài giây giằng co, anh không tài nào từ chối nổi lòng tốt của người con gái xinh đẹp và cũng dịu dàng xiết bao ấy, mặc dù anh không sánh vai với cô nhưng cũng theo sau cô.
Khi ra khỏi cổng trường, dường như không khí quanh anh cũng trong lành hơn hẳn.
Không còn ai nhắc đến lời đồn, nhắc đến tờ giấy kia, cũng không ai nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ nữa.
Thẩm Sơ Ý hỏi: “Lương Tứ, bây giờ cậu còn dự định thi đại học xong sẽ đi không?”
Lương Tứ xách cặp, đi song song với cô. Lần này, khi hai người bước đi trên đường phố, điều khiến những người đi đường phải ngoái nhìn là ngoại hình xuất sắc của họ.
“Cậu đang lo lắng cho tôi à?”
Thật lâu sau, Thẩm Sơ Ý mới khẽ gật đầu.
Lời ong tiếng ve có vẻ giết chết một người.
“Đừng lo.” Lương Tứ trấn an: “Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì đâu.”
Anh chỉ quan tâm mỗi suy nghĩ của những người mà mình để ý đến thôi.
Chẳng hạn như, người chị Lương Kim Nhược.
Chẳng hạn như, Tiêu Tinh Hà và những người bạn đứng ra bảo vệ anh.
Chẳng hạn như, Thẩm Sơ Ý.
…
Hôm sau, Thẩm Sơ Ý đã hiểu câu “không quan tâm người khác nghĩ gì” của Lương Tứ nghĩa là gì.
Anh vẫn cư xử bình thường như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra, như thể lời đồn đãi ấy chưa bao giờ xuất hiện, thậm chí anh vẫn chơi đá bóng với bọn Tiêu Tinh Hà sau mỗi buổi trưa tan học.
Điều đó làm cho Thẩm Sơ Ý nghĩ rằng mình đã lo lắng thừa. Bởi vậy mà cô không đưa tờ giấy A4 kia cho Lương Tứ, bị cô xé thành từng mảnh rồi vứt đi.
Đến nay, danh tính của kẻ dán giấy vẫn còn là một ẩn số.
Cho đến khi tết Đoan Ngọ đến, các học sinh không còn chú ý quá nhiều đến chuyện này nữa. Thẩm Sơ Ý thấy thời gian này cũng vừa vặn, cuối cùng Lương Tứ cũng không cần hứng chịu những cái nhìn chòng chọc nữa.
Một ngày trước ngày nghỉ, bởi vì Trần Mẫn ở lại bệnh viện làm việc, không có thời gian để đi mua đồ ăn nên trưa hôm ấy Thẩm Sơ Ý phải đi đưa cơm cho bà, không ngờ lúc đi ra lại thấy Lương Tứ đến bệnh viện để băng bó.
“Đá bóng thôi mà cũng bị thương được, bội phục các cậu thật đấy!”
Tiêu Tinh Hà gật đầu: “A Tứ chơi hăng máu quá!”
Lương Tứ không nói không rằng, ngồi trên ghế bệnh viện với cô. Đến khi nhận được một tin nhắn, anh thình lình đứng bật dậy.
Thẩm Sơ Ý ngơ ngác hỏi: “Sao thế?”
Lương Tứ trả lời: “Chị tôi tới.”
Thẩm Sơ Ý híp mắt dõi theo bóng lưng anh đến tận khi hình bóng ấy mờ nhòa trong ánh mặt trời chói chang. Tuy nhiên, một lúc sau, Lương Tứ bỗng dưng quay trở lại, lúc đó cô vẫn còn ở trên bệnh viện chứ chưa về.
Cô ngẩn người: “Vết thương bị rách hả?”
Lương Tứ mím môi: “Không.”
Trực giác mách bảo Thẩm Sơ Ý có gì đó không ổn với anh, nhưng khi thấy người phụ nữ chặn đường anh ở bệnh viện, cô đã biết lý do tại sao anh lại như vậy.
Cô nghe thấy giọng người phụ nữ ấy ra lệnh: “Mày đến thành phố Ninh bao nhiêu lâu nay mà tao cũng có cấm cản đâu, về với tao cho rồi!”
Khoảng cách giữa hai bên khá xa, Thẩm Sơ Ý chỉ nghe được giọng điệu của Lương Tứ cũng lạnh tanh như vẻ mặt của anh vậy: “Biến!”
…
Đối với Lương Tứ, mười tuổi là bước ngoặt làm xáo trộn cuộc đời mình.
Được nuôi nấng tại nhà họ Lương ở đất Bắc Kinh phồn hoa, ba là giám đốc công ty bất động sản Lương Thị, mẹ là Thẩm Hướng Hoan từng đoạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất vươn tầm quốc tế, chị là công chúa kiêu căng ngạo mạn nhưng cũng cưng chiều anh, không ngoa khi nói anh lúc bấy giờ là cậu bé với gia thế hiển hách bậc nhất, có mọi thứ trong tay.
Kể từ năm mười tuổi trở đi, tất cả đã thay đổi.
Mẹ không phải mẹ, chị không phải chị, anh là con của Phương Lan Như – kẻ thứ ba làm tan nát cả gia đình anh. Bà ta đã cố tình đưa anh cho vợ cả nuôi, tất cả là một âm mưu đã được dàn dựng tinh vi.
Sau đó, Thẩm Hướng Hoan ly hôn, chuyển ra nước ngoài xa xôi để sinh sống, còn Phương Lan Như thì được vào làm dâu nhà họ Lương.
Hôm nay, Phương Lan Như tìm được anh, cho dù bà ta sỉ vả anh hết lời nhưng Lương Tứ vẫn rất bình tĩnh.
“Mày do tao đẻ ra, đến chết mày cũng là con trai tao!”
“Ờ.”
“Đến chết mày cũng là con trai của kẻ thứ ba thôi!”
Lương Tứ cũng bình thản đáp trả lại bà ta: “Tôi đã biết chuyện này từ lâu rồi, bà không cần lần nào cũng ra rả câu tôi do bà đẻ ra đâu.”
Anh mất biết bao nhiêu năm để học cách chấp nhận thân phận của mình, thuở đầu anh còn căm ghét bản thân biết bao, nhưng giờ đây đã không còn gì có thể lay động trái tim anh được nữa.
Sự tồn tại của anh chỉ là công cụ cho bà ta lợi dụng mà thôi.
Thấy chửi bới cũng không có tác dụng, Phương Lan Như bỗng nhiên tỏ ra mềm mỏng, khóc lóc trước mặt anh, van nài anh đi cùng mình.
Sao bà ta có thể làm vậy được nhỉ? Trong khi bình thường bà ta đâu đối xử tốt với anh, không buồn quan tâm hỏi han cũng chẳng thèm đếm xỉa đến, đôi lúc còn nhục mạ anh, giống như hôm nay vậy.
Thấy những giọt nước mắt cá sấu của bà ta, Lương Tứ chợt nhớ về Thẩm Hướng Hoan – người đã nuôi mình khôn lớn mười năm.
Mấy năm trước, anh vẫn chưa thể chấp nhận nổi chuyện đột nhiên bị mẹ bỏ rơi, anh chỉ có thể thấy bà trên báo đài mà thôi.
Vào sự kiện liên hoan phim quốc tế, Lương Tứ không thể dằn lòng được nữa, ra nước ngoài gặp bà. Thẩm Hướng Hoan cũng bật khóc, nhắn nhủ anh từ nay về sau đừng tìm bà nữa mà hãy chăm lo học tập thật tốt.
Thà rằng anh chưa bao giờ được sinh ra trên cõi đời này còn hơn.
Lương Tứ hoàn hồn: “Bà tìm tôi vì chuyện gì? Nói đi.”
Ánh mắt của Phương Lan Như đầy điên dại.
…
Sau khi tách ra với Lương Tứ, chiều hôm ấy, Thẩm Sơ Ý nhận được hai cú điện thoại liên tiếp.
Một là từ Tiêu Tinh Hà, cậu ấy bảo chị gái Lương Tứ tìm cô.
Một là từ chị của Lương Tứ – Lương Kim Nhược. Cô ấy hỏi cô Lương Tứ có đang ở với cô không, giọng điệu vô cùng dịu dàng.
“Chị tìm Lương Tứ vì có chuyện gì quan trọng hay sao ạ?” Thẩm Sơ Ý hỏi.
Lương Kim Nhược trả lời: “Nhiều năm qua, cuối cùng chân tướng của một số việc cũng rõ ràng, chị muốn nói cho thằng bé biết.”
Thẩm Sơ Ý nghe vậy thì tim đập thình thịch liên hồi, chắc chắn là tin tốt rồi!
Mặc dù rất tò mò nhưng cô không hỏi nhiều, chỉ khéo léo kể cho cô ấy về chuyện tờ giấy A4 bị dán trên trường.
Lương Kim Nhược đè nén cơn tức giận xuống đáy lòng, nhẹ nhàng bảo: “Cảm ơn em đã cho chị biết, chuyện này sẽ được giải quyết nhanh thôi.”
Trùng hợp làm sao, tin đồn này nổ ra ngay lúc cô ấy đã điều tra được Lương Tứ là em trai ruột của mình, cô ấy muốn chờ xem kẻ đứng sau chuyện này là ai.
Trước khi cúp máy, Thẩm Sơ Ý nghe Lương Kim Nhược cho biết: “Có thể họ sắp phải ra sân bay rồi.”
Sân bay? Lương Tứ sắp về Bắc Kinh ư? Sao đột ngột thế? Thẩm Sơ Ý lắc đầu, sao cô lại nghĩ gì linh tinh thế không biết, Lương Tứ quay về là chuyện bình thường, nhà anh ở đó mà.
Tối hôm ấy, Lương Tứ không về nhà họ Thẩm.
Trần Mẫn về nhà rất sớm, nhắc về anh mãi: “Có khi nào Tiểu Lương đi qua đêm luôn không?”
Thẩm Sơ Ý đáp: “Người nhà cậu ấy đến, chắc cậu ấy cũng về nhà luôn đấy ạ.”
Trần Mẫn nói “à”, rồi bà nhận được một cú điện thoại: “Alo? Là tôi đây… Có phải chuyện gì to tát đâu mà, Tiểu Lương lễ phép lắm… Được, tôi biết rồi.”
Bà cầm điện thoại về phòng.
Nghe giọng Trần Mẫn nhỏ dần, Thẩm Sơ Ý ngẩn người. Sau khi về phòng, cô ngồi trước bàn học, ngóng nhìn bầu trời đêm ở bên ngoài cửa sổ.
Có lẽ, sẽ không còn ai lén lút mang bữa khuya đến cho cô nữa.
…
Cho đến ngày đầu tiên của kỳ nghỉ tết Đoan Ngọ, một tin đồn mới nổ ra trên diễn đàn Tieba và các nhóm chat của trường trung học thành phố Ninh.
Lúc đó Phương Mạn đang đến nhà Thẩm Sơ Ý chơi, Tiêu Tinh Hà không liên lạc được với Lương Tứ thì cũng tới nhà cô than ngắn thở dài.
Không lâu sau, Phương Mạn kích động lắc điện thoại: “Lương Tứ không phải con riêng! Má ơi, đúng là tình tiết máu chó thường thấy ở nhà giàu mà, treo đầu dê bán thịt chó, lừa bịp!”
Thẩm Sơ Ý được mẹ cho chơi điện thoại vào kỳ nghỉ, tin nhắn trong nhóm chat được gửi liên tục, có điều cô đang cuộn lại cuộn len cho bà cụ.
“Các cậu đọc tin tức hôm nay chưa?”
“Tớ biết ngay lời đồn hồi trước là giả mà, Lương Tứ đàng hoàng biết mấy!”
“Gia đình Lương Tứ giàu có thật đấy, nói là Thái tử của Bắc Kinh cũng không ngoa!”
“Thế này khác gì bị bán đâu, cậu ấy khổ quá!”
“Nếu tớ là Lương Tứ thì bây giờ tớ đã nổi điên lên rồi. Ba cái chuyện gì thế không biết, không thể tin được trên đời còn có kẻ rác rưởi như vậy đấy!”
Phương Mạn nhận xét: “Bởi mới nói chúng ta và Lương Tứ là người của hai thế giới mà.”
Nghe thấy tên của Lương Tứ, trái tim Thẩm Sơ Ý hẫng một nhịp: “Sao cơ?”
“Phức tạp lắm! Hồi xưa Lương Tứ vừa chào đời thì bị cái bà con giáp thứ mười ba kia bắt đi, giả vờ là con ruột của mình rồi đưa cho vợ cả nuôi, thế là vợ cả nuôi được mười năm thì phát hiện cậu ấy là con của kẻ thứ ba, tức giận, ly hôn với chồng. Kẻ thứ ba đạt được mục đích, thành công trở thành vợ chính thức. Bây giờ chuyện xấu xa mà kẻ thứ ba kia gây ra đã bị tố giác, thân thế của Lương Tứ đã được làm rõ!”
Phương Mạn nói một lèo không thèm nghỉ.
Giải quyết nhanh thế ư?
Thẩm Sơ Ý vô thức nhớ đến câu nói của Lương Kim Nhược hôm qua, câu “chân tướng đã rõ” mà cô ấy nói lúc đó chắc hẳn ám chỉ chuyện này, tin đồn đang lan truyền trong trường cũng như “mèo đuổi gặp chuột chết”.
Phương Mạn thảy chiếc điện thoại sang cho cô để cô tự đọc tin nhắn, vội vã hỏi: “Ý Ý, khi nào Lương Tứ mới về thế?”
Thẩm Sơ Ý chẳng biết nên trả lời cô ấy ra sao.
Hôm qua Lương Tứ không về trường, ai cũng tưởng anh chỉ không muốn đi học thôi, nhưng chỉ có cô mới biết rằng có lẽ anh sẽ không đến trường nữa.
Cô vừa nhìn vào màn hình, chưa kịp đọc thì Tiêu Tinh Hà đã thò đầu tới, áp điện thoại của mình vào tai cô: “Thẩm Sơ Ý, nghe máy đi, có người tìm cậu nè.”
Thẩm Sơ Ý đã đoán được đó là ai.
Giờ phút này, cả nhịp tim lẫn nhịp thở của cô đều tăng tốc thật nhanh.
“Thẩm Sơ Ý.” Lương Tứ bảo: “Chúc mừng cho tôi đi.”