Vùng Đất Tự Do - Chương 159
Mc Alister hỏi:
– Dường như vụ tấn công không thành vào Olympus đã thay đổi triệt để con người cậu. Cậu không còn quan tâm đến em trai mình nữa? Thằng bé đã là tất cả đối với cậu, cứu nó từng là mục tiêu, là lẽ sống cơ mà?
Tài đáp:
– Sự thất vọng của tôi lớn đến nỗi tôi không còn muốn nghĩ về nó nữa. Nếu nó kêu cứu hoặc bày tỏ dù chỉ một chút sự chống đối các Sát Thần thì tôi sẽ không ngại nhảy vào biển lửa để cứu nó, và thực chất tôi đã làm như thế, nhưng tất cả những gì tôi thấy chỉ là lòng khao khát và quyết tâm của một người hiểu rõ mình muốn gì, và mình cần phải làm gì. Tôi có nghĩ rằng nó đang đi sai đường không ư? Có chứ. Nó đang cúi đầu tuân phục kẻ đã giết cha chúng tôi. Nhưng tôi có thể làm gì được? Cho dù tôi trở nên mạnh hơn nó thì đã làm sao? Liệu tôi có thể ngày ngày canh chừng nó, nhốt nó vào trong cũi và giáo huấn nó sống theo cách mà tôi muốn hay không? Tôi không nghĩ như vậy đâu, thưa Tư Lệnh.
– Cả việc đạt đến đỉnh cao của nghề sát thủ cũng không quyến rũ nổi cậu?
– Điều đó lại càng không. Tôi không thích giết người, thưa ngài, cái mà ngài gọi là nghề nghiệp thì tôi gọi là một lời nguyền. Số phận đã nhét con dao vào tay tôi, chứ không phải tôi muốn thế. Và tôi nghĩ đến những gì mà tôi phải đánh đổi. Giọng nói của ngài là do ma túy hay ngài cố tình làm thế?
Mc Alister cười mỉm:
– Là do ma túy.
– Sát Chúa có giống vậy không?
– Ta không biết. Ma túy tác động lên chúng ta theo những cách thức khác nhau.
– Ồ, vậy thì ai mà biết được nó sẽ tác động lên cơ thể tôi như thế nào? Tôi không có ý gì với giọng nói của ngài, nhưng thực lòng tôi không muốn mình bị biến đổi chút nào. Tôi dự định sẽ thu hẹp Dực Long xuống quy mô chỉ còn lại các thành viên trung thành, đưa gia đình đến một nơi xa xôi và cố gắng sống cuộc đời còn lại một cách yên bình nhất có thể.
– Trừ Liên Minh ra, không ai có thể trao cho cậu sự yên bình mà cậu muốn. Nhân tiện, ta muốn hỏi cậu đã ngồi ở đây bao lâu rồi nhỉ?
Tài không hiểu sao Mc Alister lại hỏi vậy, nhưng hắn vẫn trả lời:
– Nửa ngày?
– Vậy thì có lẽ đã bắt đầu rồi.
– Chuyện gì đã bắt đầu rồi?
– Cuộc tấn công vào Dực Long. Ta nghe nói bên phía Thần Thoại rất tức giận về vụ tấn công Olympus, nên chúng đã yêu cầu Liên Hiệp có động thái trả đũa với Dực Long. Chuyện này cũng chẳng có gì đáng kể, nếu không phải ta cũng thông báo với Liên Hiệp rằng cậu sẽ ở đây đến tối mới về. Ta sợ rằng Liên Hiệp sẽ tranh thủ thời gian này tấn công phá hủy Dực Long.
Tài nhìn Mc Alister, gương mặt trở nên nhợt nhạt:
– Tại sao?
– Ta cũng như Sát Chúa, không muốn thấy một tài năng kiệt suất như cậu lãng phí phần đời còn lại ở một vùng nông thôn buồn tẻ nào đó, ngày ngày chăn bò hoặc làm những công việc tương tự. Tài năng ấy nằm trong tay cậu, nhưng không phải là tài sản sở hữu của riêng cậu, nó là của Liên Minh. Ta buộc cậu phải dùng nó, Trần Tuấn Tài, bằng cách tước đoạt của cậu tất cả.
– Midas đã giết bố tôi, tước đoạt em trai tôi, và giờ đây đến lượt ông giết hại gia đình tôi, bạn bè tôi, tổ chức của tôi, thuộc hạ của tôi.
– Ta rất tiếc, cậu không cho ta lựa chọn nào khác.
Mc Alister ném cho Tài ba gói bột màu trắng đục.
– Đây là ba gói ma túy Hãm Thần thuộc dạng tinh khiết nhất, do các nhà khoa học của Liên Minh bào chế ra. Bình thường chỉ mỗi ta được quyền sử dụng, nhưng nay ta ban cho cậu. Ta muốn cậu dùng nó, ta buộc cậu phải dùng nó. Nó là thứ duy nhất có thể giúp cậu giết những người mà cậu muốn giết.
Tài cầm chắc ba gói bột ma túy, đôi mắt cách đây mấy phút còn đang chán nản, lúc này một lần nữa rực lên ngọn lửa thù hận.
– Mc Alister, ông là đồ chó đẻ. Ông cũng chó đẻ như Kevin James bạn ông. Hai người các ngươi là những thằng chó đẻ khốn nạn.
– Ta chưa từng bảo ta là người tốt, có phải không? Ta chỉ nói rằng ta và Kevin James có những lý tưởng khác nhau.
– Lý tưởng? Các ngươi thì có lý tưởng gì ngoài khao khát quyền lực và những ham muốn rồ dại. Mc Alister, Vùng đất Tự Do dưới sự cai trị của ngươi đã trở thành Vùng đất Tự Do giết chóc, bao nhiêu người đang phơi thây ngoài kia chỉ vì một lời hứa ngu xuẩn mà ngươi đã thực hiện với Kevin James. Đó là điều phi nhân tính nhất mà ta đã từng nghe trong đời. Ai đã trao quyền cho các Hiệp Sĩ được giết người và làm mọi điều nhơ bẩn? Ai cho các ngươi quyền được ngồi lên đầu người khác và tùy tiện phá hủy cuộc sống của chúng ta?
Mc Alister gật gù:
– Ta muốn nhắc rằng trong thời gian cậu mắng ta, lửa đang cháy ở Dực Long. Hơn nữa, cậu sẽ phải đi bộ, nên mất nhiều thời gian hơn cậu tưởng đấy.
Tài không thể làm gì hơn. Hắn không đủ sức giết Mc Alister. Hắn chỉ có thể vội vã quay người, bước ra phòng lớn, ở đó hắn thấy từ lúc nào đã đặt sẵn một cái giá treo đầy dao, chính giữa là một thanh kiếm chuôi đỏ như máu. Ethan Kath khoanh tay đứng đó, tránh nhìn thẳng vào mắt Tài, gương mặt có vẻ day dứt.
Giọng nói không giống con người của Tư Lệnh vọng ra:
– Lần trước thấy cậu chê kiếm của người bên ta quá nặng, nên ta đã cẩn thận chuẩn bị sẵn Huyết Long Kiếm cho cậu. Đây là thanh kiếm ưa thích của cậu đúng không? Ta tin chắc cậu sẽ cần đến nó. Và hãy cố giắt thật nhiều dao nhất có thể. Cuộc chiến này sẽ cam go đấy.
Tài nghiến răng. Mc Alister đang giễu cợt hắn hay đang cố gắng bóp vụn tinh thần của hắn? Hắn không biết, nhưng điều đó lúc này không còn quan trọng nữa. Đây đều là những vũ khí mà hắn cần đến.
Mọi người đang chờ hắn về.