Vị Diện Thương Nhân Giả Dung - Chương 137
Hoàn thành xong vài đề mục, xem chừng tiên sinh giảng bài sắp tới, Phạm Minh chuẩn bị thu hồi tập đề thi. Đúng lúc này khóe mắt hắn lướt qua một đề mục viết bút đỏ cuối cùng trên giấy.
Tò mò, Phạm Minh nhìn xuống, xem xong đề mục theo bản năng tự hỏi làm sao trả lời câu hỏi.
Tay phải hắn giơ bút, mực nước không ngừng rơi xuống. Không biết qua bao lâu, Phạm Minh vẫn tìm không ra câu trả lời, ánh mắt dần dần liền đỏ.
Đề mục cuối cùng là Giả Dung cố ý thêm phụ đề, khó khăn lên tới năm sao, nghe nói từng làm khó khiến cho ngàn vạn học sinh phải khóc.
Theo biểu tình hỏng mất của Phạm Minh mà xem, quả thật có công hiệu như thế.
Hắn dùng đầu đập lên bàn học, đập lên đập lên, đột nhiên ủy khóc bật khóc. Học sinh xung quanh nghe được thanh âm, lập tức vây quanh tới:
– Đã xảy ra chuyện gì? Phạm huynh tại sao ngươi khóc?
Phạm Minh nức nở nói:
– Đề mục này thật là khó, ta nghĩ phá đầu cũng không nghĩ ra làm sao đáp đề.
– Đề gì vậy?
Các bạn học sôi nổi nói:
– Chúng ta giúp ngươi nhìn xem.
– Chính là nó, thật quá khó khăn.
Phạm Minh chỉ vào đề mục màu đỏ cuối cùng, trong mắt tràn đầy đều là lên án.
Ba mươi học sinh khác sau khi xem xong, trầm mặc.
Đây là đề mục dành cho người làm sao? Nếu khoa cử đều là loại đề này, phải có bao nhiêu người muốn tự sát.
Tiên sinh giảng bài vào cửa, thấy một đám học sinh vây quanh một đống, không ngồi ở chỗ của mình, nhất thời có chút tức giận:
– Làm gì, làm gì! Một đám các ngươi, còn không quay về chỗ ngồi của mình?
Nghe được thanh âm của hắn, một đám học sinh như đầu gỗ quay lại đỏ mắt hô:
– Tiên sinh cứu mạng a!
Đám người tách ra một con đường, Phạm Minh hít hít mũi ôm tập đề thi đi tới trước mặt tiên sinh:
– Đạo đề này thật là khó, khó tới khóc! Tiên sinh ngài nhìn xem làm sao mà đáp?
Tiên sinh nhìn xong, trầm mặc.
Các học sinh nhìn tiên sinh mặt đen như ăn trúng con ruồi, trong lòng hiểu được hắn cũng bị làm khó, vì thế lại một lần nữa trầm mặc.
Không khí đột nhiên im lặng, mỗi người đều cúi đầu nhìn xem ngón chân của mình.
Đột nhiên Phạm Minh vỗ mạnh lên trán một cái:
– Ai nha, ta đã quên cửa hàng sách có cung cấp đáp án đề thi.
Tiên sinh ngẩng phắt đầu, vội vàng thúc giục nói:
– Mau mau lấy ra xem!
Phạm Minh vội vàng lật ra mặt sau tập đề thi, tìm ra đáp án đề mục khó khăn kia. Sau một lúc lâu mọi người xem xong, không khỏi sản sinh một cỗ kính nể thật sâu đối với người đã đáp đề.
– Hay! Thật là khéo!
– Lợi hại a!
– Đáp được thật tốt quá!
– Người này đại tài a!
Các học sinh vỗ tay tán thưởng, tiên sinh lật xem tập đề thi, chờ thanh âm mọi người ngừng lại, thần sắc hắn kích động cầm lấy Phạm Minh hỏi:
– Tập đề thi này ngươi lấy được ở đâu? Còn có nữa không?
– Cách thư viện khoảng một ngàn bước ở hướng đông mới mở một cửa hàng sách Tấn Giang. Chưởng quỹ kia nói, làm xong tập đề thi này thành tích của ta sẽ đề cao thật lớn, vì thế ta mới mua một phần. Tiên sinh đã xem, cảm thấy lời của người nọ đáng tin bao nhiêu phần?
– Mười phần!
Tiên sinh không hề nghĩ ngợi gì, đáp án vô cùng có khí phách:
– Người nghĩ ra loại tập đề thi này tuyệt đối là người rất có tài trí, người ra đề mục lại đầy bụng kinh luân. Làm thuần thục loại đề tập này, chỉ cần thành tích tốt, năm sau các ngươi nhất định có thể nổi danh trên bảng!
Chỉ một thoáng, cả phòng ồ lên.
– Buổi chiều hôm nay không đi học, các ngươi đều đi mua một phần đề tập, đừng bị người ta cướp hết rồi!
Tiên sinh ra lệnh một tiếng, toàn bộ học sinh dưới chân sinh gió, vội vàng hò hét xông ra ngoài.
Tốc độ của bọn họ cũng đã rất nhanh, nhưng chờ bọn hắn đuổi tới thì trước cửa hàng không còn chỗ trống để chen vào.
Nguyên lai nhóm thư sinh cùng mua đề thi một lúc với Phạm Minh sau khi mang về thư viện, lập tức liền làm kinh động tiên sinh của mình, cho nên cũng giành chạy trước một bước, mang theo người trong thư viện mình chạy tới cướp mua đề tập.
– Chưởng quầy! Ta muốn tập đề thi! Loại một lượng bạc!
– Chưởng quầy, cho ta một phần tập đề thi ba trăm văn!
– Chưởng quầy, mau lấy tập đề thi cho ta!
Bởi vì các thư sinh gây ra động tĩnh ầm ĩ, thanh danh về tập đề thi nhất thời như cuồng phong thổi quét khắp cả con đường. Sau cửa hàng son phấn phố Đào Hoa gợi ra nữ tính điên cuồng, phố quốc tử giám xuất hiện làn sóng học sinh điên cuồng tranh mua tập đề thi.
Vô số thư sinh nối liền không dứt dũng mãnh tràn vào cửa hàng sách, tranh nhau mua.