Sống Sót Tại Mạt Thế - C216
Mục Duẫn Tranh đi vào nhà ấm ở sân sau hái một ít rau dưa, lại cầm một khối thịt dê, bỏ vào trong rổ đặt trong cửa.
Thôn trưởng đi rồi, Mục Duẫn Tranh hỏi:
– Có nói gì không?
Tống Hi nói:
– Thôn trưởng không nói gì, đại khái biết cho dù mình nói cũng vô dụng đi!
Mục Duẫn Tranh trầm mặc, nói:
– Tuổi lớn, nên về hưu.
Tống Hi cũng có chút lo lắng:
– Thiếu lo nghĩ cho người khác nuôi một chút hẳn còn có thể sống thêm vài năm, nếu với tốc độ già như bây giờ, chỉ sợ thôn trưởng cũng không qua nổi năm tới.
Đường Cao nói:
– Người nháo sự nhiều lắm, hơn nữa chỉ sợ sau này ngày càng nhiều.
Đường thúc nói:
– Người luôn có dục vọng. Khi đói bụng thì muốn ăn no, ăn no xong thì muốn ăn ngon. Mùa màng còn tiếp tục như vậy, đạo đức sẽ ngày càng tiêu vong. Một khi quốc gia vô lực nắm giữ cục diện trong tay, đến lúc đó..
Đường thúc không nói tiếp, mọi người đều cảm thấy phát lạnh.
Mùng hai, Ô Lực Hãn chạy tới hỏi Tống Hi có muốn thịt bò hay không, nói nhà bọn họ muốn giết bò.
Sắc mặt tiểu tử kia thật khó xem, Tống Hi lập tức liền hiểu được, lương thực nhà A Cổ Lạp không đủ.
Năm trước mùa màng quá kém, nhà A Cổ Lạp lại không biết làm ruộng, sản lượng thấp hơn những gia đình khác một ít. Trong nhà súc vật lại nhiều, trước sớm còn có thể thay đổi lương thực tinh cấp cho đứa con học đại học hai lần, bỏ qua đồ ăn của cả nhà, súc vật không đủ ăn.
Hiện tại nhà Tống Hi cũng không còn bao nhiêu bắp, nhiều nhất là khoai tây, năm trước thu hoạch ba mẫu nhà ấm hơn một vạn cân. Nhưng khoai tây có thể lấy ra nuôi bò nuôi dê sao?
Tống Hi đem toàn bộ bắp trong nhà đưa tới nhà A Cổ Lạp.
A Cổ Lạp vuốt một đầu bò, cực kỳ khó sống:
– Con bò này mới mười sáu tháng, qua hai tháng nữa giết mới là tốt nhất, hiện tại còn quá non.
Tống Hi nói:
– Vậy trước nuôi đi, nhà tôi còn một đống rễ bắp, chính anh khiêng về, cẩn thận đừng làm cho lúa mạch của tôi lộ ra đông lạnh là được.
A Cổ Lạp liên tục gật đầu. Có số rễ bắp này, hắn có thể nuôi mấy con bò lâu hơn một chút. Giết bò chưa trưởng thành, giống như là khoét thịt của hắn.
Tống Hi vỗ lên đầu Ô Lực Hãn một cái, nói:
– Cũng đừng quá sốt ruột, nhà ấm của tôi còn ba mẫu bắp, qua vài ngày thu còn có thức ăn gia súc. Hiện tại tuyết ngừng, chờ đường thông tôi giúp anh liên hệ bán vài con bò, B thị có bao nhiêu cũng có thể nuốt trôi, thuận tiện nhờ bọn họ đưa Na Nhật Tùng trở về.
Nhắc tới con lớn nhất, A Cổ Lạp vuốt mặt, cười không nổi.
A Cổ Lạp lựa một con bò mập giết, phân cho Tống Hi hơn phân nửa thịt bò, lại bán một ít trong thôn, tự mình lưu lại một chút thịt.
Mục Duẫn Tranh đem thịt bò cắt thành khối đông lạnh ở sân sau, lại chọn một nửa đi ra bỏ lên xe trượt tuyết cùng Đường Cao chạy một chuyến qua đại đội đưa tới cho Trầm Việt.
Lúc trở lại trên thân hai người nhìn có chút chật vật.
Tống Hi đánh giá hai người, nói:
– Gặp phải cướp đường sao?
Mục Duẫn Tranh trầm mặt không nói chuyện.
Đường Cao nói:
– Cũng không tính, một đám người, có già có nhỏ còn có nữ nhân, quỳ gối bên đại đội không đi, còn lôi kéo vài cái.
Tống Hi nói:
– Lại có người đi tai họa đại đội sao?
Thanh âm Đường Cao có chút lơ mơ:
– Một đám người nhào đi lên, đội trưởng đem bọn họ đá văng ra, ném vào trong đống tuyết.
Người già con nít cùng nữ nhân, đều giống như cây cải củ trồng vào trong đống tuyết..
Tống Hi:
– Cho nên cậu vô dụng bị người kéo rách quần áo?
Lại quay đầu nhìn Mục Duẫn Tranh, khen ngợi:
– Làm tốt lắm!
Đường Cao cúi đầu vào nhà, cực kỳ hổ thẹn. Lúc ấy hắn hoàn toàn bị đội trưởng làm khiếp sợ, lập tức không kịp phản ứng. Chờ kịp phản ứng thì đội trưởng cũng trồng cây cải củ xong rồi.
Mục Duẫn Tranh trầm mặt đi tới bên cạnh Tống Hi, khom người, cúi đầu.
Tống Hi dùng hai tay ôm mặt than, dựa tới gần.
Đường Cao ở trong phòng kêu:
– Đội trưởng lại đây rửa mặt, tôi đã pha xong nước ấm!
Tống Hi quyết đoán đem khuôn mặt than còn chưa rửa sạch đẩy ra.
Mục trưởng quan:
– !
Chiến hữu chẳng hạn, đều rất đáng ghét.
Lý Bảo Cương vừa lúc ôm đứa con qua chơi. Lý Tố hơn một tuổi, nghịch thật sự, cũng không sợ người lạ, lảo đảo đi tới bên người Mục Duẫn Tranh ôm lấy một cái chân dài liền leo lên trên.
Mục Duẫn Tranh:
– !
Cả người hắn đều cứng ngắc, có người nào mau tới đem vật nhỏ mềm nhũn này bắt đi!
Tống Hi:
– A, ha ha!
Bộ dạng mặt than lúng túng của Mục trưởng quan thật đáng yêu.
Lý Bảo Cương không chịu nổi quan quân làm mặt đen, vội vàng đem đứa con xé xuống.
Lý Tố há mồm oa oa khóc lớn.
Tống Hi kéo Mục Duẫn Tranh ngồi xuống, đem Lý Tố ôm qua, nhét vào trong lòng Mục Duẫn Tranh.
Lý Tố lập tức liền cười, dùng khuôn mặt non nớt của mình đi thiếp mặt đen của Mục Duẫn Tranh.
Mục Duẫn Tranh:
– !
Thật muốn đem khối tiểu thịt non này ném xuống.
Lý Bảo Cương:
– !
Đứa con thật dũng cảm! Chú của con ở trước mặt quan quân cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, con mạnh hơn chú của con nhiều.
Tống Hi nói:
– Năm nay hình như cũng không có ai ra cửa thăm người thân.
Lý Bảo Cương gật đầu:
– Tuyết quá dày, đường không dễ đi. Mọi nhà đều khó khăn, cũng không làm nổi cơm đãi khách, vì thế đều miễn.
Tống Hi thở dài. Ngày không tốt qua, thân tình càng lúc càng mờ nhạt lãnh đạm. Gia đình như nhà Đường Cao cùng nhà Tạ Tình cùng thân thích trở mặt cũng không ít. Cách một tầng không nói tới, Lý Lâm còn là cô nương từng sinh ra trong thôn đâu, cùng trong nhà trở mặt còn chưa lấy chồng đâu!