Ôn Nhu Ái Nhân - Chương 38
“Nhân tiện, cuối tuần chị có muốn cùng tôi đến viện dưỡng lão không? Lý Khả Khả đã trở về, viện trưởng gọi cho tôi còn mời chị đi cùng nữa.” Sư Giá không khỏi mỉm cười khi nói điều này. Nếu là trước đây, nàng thế nào cũng không nghĩ tới mình và Tang Thúc sẽ cùng nhau đi tìm Lý Khả Khả, mà hiện tại nghĩ lại, nàng lại cảm thấy tất cả điều là lẽ đương nhiên.
Tang Thúc “Ừ” một tiếng, “Dì Lý lần này chắc sẽ không lại nhận nhầm người nữa đi?”
*
Đã là tuần thứ 2 Sư Giá chuẩn bị đưa Sư Minh Yên ra tòa.
Hiệu suất làm việc của Từ Khải Lỵ thật sự rất nhanh, thậm chí vượt xa mong đợi của Sư Giá.
Buổi tối thứ 4, Từ Khải Lỵ đã chờ Sư Giá dưới lầu.
“Có hai người còn đang ở nước ngoài, nhưng tôi đã gọi điện thoại và ghi âm lại, những đoạn ghi âm còn lại của cuộc nói chuyện với tôi cũng ở chỗ này. Những người ở nước ngoài sẽ đến làm chứng chống lại Sư Minh Yên trong phiên tòa, có những đoạn ghi âm này cũng không cần lo lắng sau này bọn họ quay lại cắn chúng ta, còn có USB này, bên trong là ghi chép năm đó Sư Minh Yên chuyển khoản cho bọn họ.”
Sư Giá cầm trong tay những chứng cứ này, cộng với tài liệu nàng tìm được ở bệnh viện, không khỏi có chút xúc động.
Ai có thể ngờ rằng năm đó bệnh viện Du lão sư được đưa tới lại là đơn vị công tác bây giờ của Sư Giá chứ? Lại có ai nghĩ rằng năm đó khi nàng điền nguyện vọng, không phải bởi vì cha mẹ ruột của mình, cũng không phải bởi vì biết Sư gia nhiều thế hệ làm nghề y, là vì nàng sợ lại gặp cảnh người thân của mình rơi vào tình cảnh nguy kịch mà nàng vẫn như cũ chỉ có thể bất lực đứng nhìn. Loại cảm giác này, Sư Giá đã bất hạnh trải qua một lần, nàng không bao giờ muốn chuyện như thế xảy ra lần nào nữa.
Khi lật lại vụ án năm đó, vì có Lâm Tương ở một bên giúp đỡ, Sư Giá cũng không có chút hoảng sợ nào.
Sư Giá đang đi kiểm tra phòng thì nhận được điện thoại của Sư Minh Yên.
Cuộc điện thoại này tới có chút đột ngột, là một dãy số lạ, Sư Giá bắt máy.
“Sư Giá, tôi là Sư Minh Yên.”
Sư Giá nghe được giọng nói bên kia, không khỏi muốn cúp máy.
“Tôi nhận được giấy triệu tập, là cô làm đúng không?” Giọng Sư Minh Yên từ đầu bên kia truyền đến, nghe có chút nghiến răng nghiến lợi, “Cô ở sau lưng tôi bày trò như vậy, sợ là không tốt lắm đâu?”
Sắc mặt Sư Giá trở nên khó coi.
Trương Du và Chu Tĩnh đi bên cạnh thấy vẻ mặt nàng không tốt, yên lặng đi trước một bước đến phòng bệnh phía trước, để lại cho nàng một không gian riêng.
Sư Giá đi đến cầu thang ở lối thoát hiểm, một tay nàng đặt trong túi áo blouse, tay kia cầm điện thoại đứng ở cửa sổ, bóng lưng thoạt nhìn mỏng manh nhưng lại mang đến cho người ta loại cảm giác nghiêm nghị.
“Tôi không báo cho cô biết sao? Sư Minh Yên, sao cô không thừa nhận là mình giả vờ không nhìn thấy đi? Cô cho rằng là tôi đang nói đùa à?” Sư Giá hừ lạnh một tiếng, “Thủy quân tràn vào Weibo của tôi không phải do cô sắp xếp sao? Sư đại tiểu thư cô có năng lực như vậy, mà lại không biết tài khoản trước đây cô thuê thủy quân mắng chửi là của tôi à? Cô thật sự nghĩ ai cũng có chỉ số thông minh thấp như cô sao?”
Cho dù không có Tang Thúc ở một bên nhắc nhở, Sư Giá cũng sẽ thấy những bình luận đó có gì đó bất thường.
Dù sao vào ngày Sư Minh Yên tiết lộ thân phận để tẩy trắng, cũng có rất nhiều người chế nhạo cô ta. Nhưng hết lần này đến lần khác, người bị nhắm vào cũng chỉ có tài khoản của nàng. Nếu như nói chuyện này không có gì mờ ám, Sư Giá thực sự sợ hãi hai chữ “trùng hợp” này.
Sư Minh Yên nghe vậy, nhất thời hoảng sợ, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, “Cô đang vu khống cho tôi!”
“Là vậy sao? Vậy cũng thật là trùng hợp, cái Weibo mà cô bảo thủy quân tới mắng kia, vốn là của tôi.” Khóe miệng Sư Giá nhếch lên một nụ cười trào phúng, “Sư Minh Yên, cảm giác ở sau lưng làm giòi bọ như thế nào hả? Cảm giác cả đời cũng không dám nhìn ánh mắt trời, xem ra cô thật sự… thích loại cảm giác này nhỉ?”
Sư Giá thật sự chán ghét Sư Minh Yên.
Dùng giòi bọ trong mương để hình dung cũng không quá đáng.
Mà người như vậy lại có thể thay đổi nhanh chóng, ở trước mặt đại chúng làm bộ như không ràng thế sự, ngây thơ trong sáng như Bạch Liên, thậm chí có người lại tin vào điều đó.
Sư Minh Yên: “Sư Giá!”
“Tôi ở đây, bây giờ cô tức giận hô to gọi nhỏ với tôi như vậy, không bằng trở về nghĩ cách xử lý phiên tòa như thế nào đi, hoặc là nghĩ xem cô có thể trốn thoát như thế nào, cũng không tệ.” Sư Giá nói.
Nàng không cho Sư Minh Yên cơ hội nói nữa, cúp máy trước.
Sư Minh Yên nói nàng đâm sau lưng cô ta?
Lời này làm cho Sư Giá cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Sư Minh Yên thật sự sẽ không đi kiểm tra tài khoản của nàng sao? Biết rõ tài khoản “Hà Miêu Gia” là của nàng, cũng biết rõ ngày đó nàng phản kích sau khi bị thủy quân điên cuồng nhục mạ như thế nào, bây giờ lại còn có thể giả vờ với nàng?
Sư Giá cũng không sợ đám thủy quân của Sư Minh Yên, ngay buổi tối tuần trước nàng đã dứt khoát trả lời.
Nàng bao giờ là người bị người ta mắng, bị người ta bày mưu hãm hại lại có thể im lặng cho qua.
[Hà Miêu Gia: @Sư Minh Yên V, quản tốt thủy quân nhà cô đi. Những lời tôi nói với cô lúc trước là đừng gây xích mích giữa tôi và người trong nhà, cô coi như gió thoảng bên tai phải không? Hết lần này đến lần khác thử thách sự nhẫn nại của tôi? Đợi đến lúc nhận được giấy triệu tập, không biết cô sẽ có dáng vẻ gì đây, chờ đến lúc mở phiên tòa, chúng ta gặp lại nhau. Không phải cô rất muốn gặp tôi sao? Như cô mong muốn, không gặp không về, nhớ đấy.]
Chính là bài đăng này, Sư Giá không tin Sư Minh Yên không nhìn thấy, những lời nhục mạ nàng dưới bài đăng này cũng không ít hơn so với cái trước.
Hiện tại Sư Minh Yên lại có thể vô sỉ tới đây chất vấn nàng dựa vào cái gì dám đâm sau lưng cô ta, Sư Giá chỉ cảm thấy nực cười.
Cầm điện thoại, Sư Giá đăng một bài cuối cùng lên Weibo, sau đó bấm gỡ cài đặt.
Hôm nay sau khi đăng bài này lên, nàng sẽ không dùng phần mềm xã hội như vậy nữa.
[Hà Miêu Gia: Chúng ta có thể khiêm nhường như bụi đất, nhưng không thể vặn vẹo như giòi bọ.]
Đây là một câu nói của Mandela, bà chỉ muốn theo đuổi sự công bằng nhưng không muốn chạm tới lợi ích của quá nhiều người, nếu không ngược lại còn bị kìm hãm.
*
Sau khi làm xong phẫu thuật, Sư Giá cũng không cảm thấy ngạc nhiên khi thấy điện thoại hiển thị cuộc gọi nhỡ của Liễu Nguyệt, nhìn con số 17 hiển thị phía sau, Sư Giá không khỏi khẽ cười một tiếng.
Đây là lần đầu tiên Sư Giá không lập tức gọi lại, nàng tan làm về nhà trước.
Sau khi trở về nhà, nàng rửa mặt, trang điểm lại một lần nữa. Từ trong tủ quần áo lấy ra một cái áo khoác thủ công mà ngày thường nàng ít khi mặc, bên trong là áo len màu cam nhạt cùng váy da, quần tất màu đen cùng đôi giày cao gót kim cương màu đen của Jimmy Choo làm cho chân của nàng càng thêm thon dài, khiến người ta không thể dời mắt được.
Sư Giá nhìn vào gương, tô lên thỏi son màu nâu đỏ mà bình thường rất ít khi sử dụng. Nàng thấy điện thoại lại sáng lên.
Vẫn là người đó.
Sư Giá tiếp điện thoại: “Alo.”
Sau khi gọi cho nàng 10 mấy cuộc điện thoại, Liễu Nguyệt đã không còn kiên nhẫn như trước nữa. Lúc nghe thấy giọng nói của Sư Giá, bà không khỏi oán giận mở miệng: “Con làm cái gì vậy? Bận đến mức bây giờ mới có thể nghe điện thoại à?”
Sư Giá: “Ừ, phẫu thuật có chút bận.”
Liễu Nguyệt như là bị nghẹn, sau đó phản ứng lại nói tiếp: “Đêm nay con trở về cho mẹ, mẹ có một số việc muốn hỏi con cùng cha con.”
Bà tưởng rằng Sư Giá lại muốn kiếm cớ nói không có thời gian, bà thậm chí đã nghĩ kỹ cho dù Sư Giá nói không trở về, bà cũng sẽ lái xe tự mình đem nàng mang về.
“Được, bây giờ con lập tức lái xe qua đó.”
Làm cho Liễu Nguyệt ngoài ý muốn chính là Sư Giá không có từ chối, rất nhanh đã đáp ứng.
“Vậy, vậy con đi đường chậm một chút, không cần vội.” Liễu Nguyệt có chút lắp bắp, nhưng nhìn thấy Sư Minh Yên ngồi trước mặt mình lau nước mắt, lại nhịn không được nói: “Nhanh lên, chúng ta chờ con cùng nhau ăn cơm.”
Sư Giá: “Không cần, mọi người ăn trước đi.”
Không có bữa tiệc ngon nào ở đây cả, rõ ràng là Hồng Môn Yến.
Cúp máy, Sư Giá đứng lên, nhẹ nhàng sửa sang lại váy da, cầm áo khoác ngoài cùng chiếc khăn quàng cổ điển kẻ sọc Burberry, liếc nhìn cô gái cao gầy với mái tóc xoăn cùng đôi môi đỏ mọng có chút xa lạ lại có chút quen thuộc trong gương, Sư Giá kéo khóe miệng, đi ra ngoài.
Giày cao gót tinh tế giẫm trên mặt đất phát ra tiếng vang có tiết tấu, lưng nàng thẳng tắp.
Đến căn nhà cũ đèn đuốc sáng trưng, Sư Giá mở cửa đưa mắt nhìn đôi giày cao gót màu sắc rực rỡ ở trước cửa, nàng cũng không cảm thấy bất ngờ. Dù sao hôm nay Liễu Nguyệt gọi điện thoại cho mình, nàng cũng đã biết rõ ý đồ của bà, chứ đừng nói là ở trong nhà nhìn thấy người mà nàng không thích.
Người giúp việc trong nhà nhìn thấy Sư Giá, không nhịn được lắc đầu.
Sư Giá cười ôn hòa, ý bảo đối phương nàng không sao.
Liễu Nguyệt đi ra nhìn thấy nàng, liền mang nàng đến thư phòng, vừa đi vừa nói: “Cha của con cũng ở bên trong, còn có… chị của con.”
Sư Giá mỉm cười, chỉ là không có ý cười trong đáy mắt: “Nàng, cũng xứng sao?”
Liễu Nguyệt chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của nàng, trong lòng kinh ngạc, nhưng trên mặt nhịn không được nhíu mày: “Lời này của con nghe quá đáng quá đấy.”
Sư Giá chưa từng để lời chỉ trích như thế này ở trong lòng.
“Ở thế hệ của các con, có bao nhiêu người không có anh chị em? Bây giờ con lại có, chẳng phải con nên trân trọng sao? Cho dù Sư Minh Yên trước đây gây ra sai lầm lớn đi nữa, thì các con vẫn là chị em, nàng cũng sẽ không thật sự hại con. Những đạo lý này, về sau con sẽ hiểu…” Liễu Nguyệt thở dài, đưa tay đẩy cửa thư phòng ra.
Vừa mở cửa, Sư Giá đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nức nở khe khẽ của Sư Minh Yên.
Sư Giá còn chưa thấy người đã nghe thấy tiếng trước, nàng không nhịn được cau mày.
“Muốn khóc thì chờ tôi đi rồi hãy khóc, nếu cô lại khóc, tôi sợ tôi không nhịn được mà… đánh cô.” Sư Giá đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn người ngồi trên sô pha, gằn từng chữ nói. Nàng như vậy, hiển nhiên là chưa sẵn sàng để bước vào, ngồi xuống làm cái đại hội thương lượng khuyên bảo gì đó.
Tiếng khóc của Sư Minh Yên nhất thời bị kiềm lại, sau một lát dừng lại, cô ta khóc lớn tiếng hơn, còn mang theo thanh âm kể lể—
“Cha mẹ, hai người, hai người nghe xem, nàng, nàng căn bản không thích con…”
Sư Minh Yên ở phía sau còn chưa nói xong, Sư Giá đã đi tới, tát một cái vào mặt cô ta.
Chát—
Một âm thanh sắc nét.
“Sư Giá! Cô dựa vào cái gì…”
Hai chữ “đánh tôi” còn chưa thốt lên, trong không khí lại một lần nữa truyền đến tiếng bạt tai thanh thúy—
Chát—
“Giá Giá!”
“Con làm gì vậy?”
Hai âm thanh đồng thời vang lên, Sư Giá xoa xoa lòng bàn tay có chút đỏ lên của mình.
Nàng cười lạnh một tiếng, bây giờ nàng mới phát hiện trong lòng mình cũng chôn giấu một phần bạo lực, mỗi lần nhìn thấy Sư Minh Yên, nhìn thấy đối phương làm ra bộ dáng nhu nhược, Sư Giá thực sự cảm thấy… ngứa tay.
Sư Giá vẻ mặt hờ hững nói: “Không phải tôi đã cảnh cáo rồi sao? Nếu lại khóc nữa, tôi sẽ động thủ. Tôi nói rồi, tôi nhịn không được.”
Liễu Nguyệt: “…”
Sư Minh Yên: “…”
Nàng cũng không phải là người không biết động thủ, cảnh cáo đã đưa ra nhưng không ai thèm để ý tới mà thôi.
Nếu lời nói của nàng không có phân lượng, thì Sư Giá cũng có biện pháp làm cho lời nói của nàng trở nên có phân lượng.
Ít nhất thì bây giờ không phải có phân lượng hơn sao với trước kia sao?
“Tôi sẽ không ngồi xuống nói chuyện, có việc gì cứ nói thẳng. Người là tôi kiện, tôi nhất định phải lật lại vụ án. Sư Minh Yên là ai, sẽ ăn bao nhiêu cơm tù, tôi không quan tâm.”