Nghe nói nơi phương xa có anh - Chương 25
Trên tờ giấy màu trắng là những đường kẻ đen đều đặn vẽ ra sơ đồ mặt bằng của trường THPT Đông Phụ số 2 theo tỷ lệ nhỏ, còn cẩn thận đánh dấu mỗi khu vực: khối mười, khối mười một, khối mười hai nữa. Phía trước dãy phòng học các khối là sân chơi nhỏ, toà nhà hành chính, tòa nhà thí nghiệm, ký túc xá, căng tin, nhà thi đấu, bể bơi, sân thể dục và sân bóng rổ.
Mỗi khu vực đều có rất nhiều vòng tròn nhỏ màu đỏ. Những vòng tròn nhỏ màu đỏ này tượng trưng cho vị trí của các camera giám sát hồng ngoại, bên cạnh mỗi vòng đều ghi rõ nhãn hiệu, góc quay và độ phân giải của từng camera giám sát.
Lục Vân Đàn liếc qua một lượt thì thấy cổng trường và dãy phòng học có lắp nhiều camera giám sát nhất, còn bên sân thể dục thì khá thưa thớt, chỉ bằng tầm một phần ba bên dãy phòng học. Những chỗ khác thì không nhiều quá nhưng cũng không ít chút nào.
Lý Hàng và Tôn Tây cũng bị bản đồ thu hút, lần lượt rướn cổ lại gần xem.
Lục Vân Đàn không khỏi cảm thán một câu: “Ôi má ơi chi tiết như vậy luôn, sao anh ấy làm được nhỉ?”
Tới Tây Dương: “Không làm được thì sao có danh hiệu “Từ Hà Khách của Trường THPT số 2″ hả? Cậu nói xem món đồ này có xứng với cái giá năm mươi không?!”
Lục Vân Đàn bái phục gật đầu: “Xứng! Quá xứng!” Sau đó cô bổ sung: “Thứ bảy sau khi tan học tớ mượn dùng chút nhé. Tớ phải đi photo ra trăm tấm rồi bán đi mới được.”
Tới Tây Dương: “…”
Lý Hàng: “Chị Đàn, tớ muốn một tấm được không?”
Tôn Tây: “Vậy tớ cũng muốn.”
Lục Vân Đàn: “Được, tớ sẽ in màu cho hai cậu hai tấm riêng, cam đoan giống bản chính như đúc.”
Tới Tây Dương: “…”
Tới Tây Dương: “Chị Đàn, cậu phải có ý thức bảo vệ di vật văn hoá quý giá không còn tái bản nữa chứ! Cậu…”
Lục Vân Đàn cắt ngang lời cậu ấy: “Quá nhiều vòng tròn đỏ, tớ nhìn hoa cả mắt, cậu nói cho tớ luôn đi, nơi nào camera không chiếu tới được?”
Tới Tây Dương chỉ chỉ rừng cây nhỏ phía Bắc sân thể dục: “Nơi này!” Sau đó lại chỉ sang khu vực hình chữ nhật phía sau khán phòng nằm phía Đông sân thể dục: “Ở đây nữa.”
Lục Vân Đàn: “Cậu chắc chứ?”
Tới Tây Dương: “Lấy nhân phẩm của tớ đảm bảo luôn!” Cậu ấy còn thề thốt bổ sung: “Dù là khoá nào thì chỉ cần hẹn nhau trong trường, trăm phần trăm là đều tới hai chỗ này.”
Lục Vân Đàn liếc qua liếc lại giữa khu rừng và khu vực hình chữ nhật phía sau khán đài, cuối cùng chỉ vào khu vực hình chữ nhật rồi nói: “Trưa nay tớ sẽ hẹn Vương Trạch tới chỗ này đàm phán!”
Tới Tây Dương bỗng nhiên kích động: “Chị ơi nhớ dẫn em theo với!”
Lục Vân Đàn ngước lên nhìn cậu ấy: “Cậu đi theo làm gì?”
Tới Tây Dương bắt đầu trình bày kế hoạch vĩ đại mình đã ấp ủ từ lâu: “Vương Trạch là người đứng đầu liên minh khối mười hai, tương đương với anh đại khối chúng ta…”
“Chờ một chút!” Lục Vân Đàn cắt ngang lời cậu ấy, mặt đầy vẻ kinh dị: “Người đứng đầu liên minh gì cơ?”
Tới Tây Dương giải thích: “Thì hồi chúng ta mới lên lớp mười có đám nam sinh khối mười một và mười hai tới ký túc xá nam khiêu khích đấy. Lúc đó nam sinh khối chúng ta đã thành lập một liên minh, khi ấy thì gọi là liên minh khối mười, cùng chung tay chống lại sự lấn lướt của đám nam sinh khoá trên.”
Lý Hàng bổ sung: “Lúc đó khối mười một và mười hai cũng có liên minh, trong đó là là những nhân vật quan trọng của khối, thấy chúng ta mới lên lớp mười còn nhỏ nên đi bắt nạt. Sau đó mọi người mới thành lập liên minh khối mười. Bây giờ trong liên minh của khối chúng ta cũng toàn là những người có tên tuổi, đám này thường hay đi theo Vương Trạch đấy.”
Lục Vân Đàn thật sự không biết nên trưng ra biểu cảm gì: “Đám nam sinh mấy cậu trẻ trâu thật đấy!”
Tôn Tây cũng tỏ vẻ: “Quá trẻ trâu!”
Lục Vân Đàn còn phát hiện ra được một góc chết nữa: “Theo lời mấy cậu nói thì mục đích của việc thành lập liên minh là để chống lại sự bóc lột của đám khoá trên, nghe chính nghĩa vậy mà sao bây giờ Vương Trạch lại thành người đứng đầu rồi? Vương Trạch có giống sứ giả hành động vì chính nghĩa đâu?”
Lý Hàng thở dài: “Vì cái liên minh này vốn là do Vương Trạch thành lập ra, mục đích ban đầu nghe cũng chính nghĩa đấy, nhưng sau này đám khoá trên tốt nghiệp cả rồi, chúng ta trở thành đám lớn nhất trường nên Vương Trạch cứ vậy mà độc tôn luôn.”
Tới Tây Dương bổ sung: “Thiếu niên cầm Đồ Long Đao* trước đây nay đã biến thành một kẻ gian ác.”
*Binh khí trong bộ Ỷ Thiên Đồ Long ký.
Lục Vân Đàn: “…”
Tôn Tây: “…”
Trẻ trâu số hai không ai dám số một luôn.
Tới Tây Dương tiếp tục trình bày kế hoạch vĩ đại của mình: “Bây giờ Vương Trạch biến thành kẻ bóc lột rồi, chẳng ai dám chọc cậu ta cả, chỉ có chị Đàn dám thôi. Nếu cậu có thể lật đổ Vương Trạch thì chúng ta sẽ thành lập bang hội Thanh Vân, cậu là bang chủ, tớ là hộ pháp, chúng ta thu nạp đám đàn em cũ của Vương Trạch về, hành động vì chính nghĩa, chấn hưng non sông!”
Lục Vân Đàn: “…”
Tôn Tây: “…”
Tham vọng của cậu không phải lớn bình thường đâu ha.
Lý Hàng: “Cái đó, hộ pháp thường có hai người mà, tớ cũng muốn là một trong đó.”
Lục Vân Đàn: “…”
Tôn Tây tức giận: “Các cậu từ bỏ đi, chị Đàn sẽ không đồng ý đâu, nghe trẻ trâu chết đi được!”
Lục Vân Đàn im lặng chốc lát: “Cái đó… Làm bang chủ nghe oai quá ha?”
Tôn Tây: “???”
Tới Tây Dương: “Đương nhiên rồi! Cậu nhìn Vương Trạch bây giờ đi, đám kia mở miệng ngậm miệng toàn là anh Vương, cả trường chẳng ai dám dây vào, đi bộ thôi cũng như lướt gió.”
Lý Hàng: “Nếu bang hội Thanh Vân được thành lập thì cậu đi đến đâu cũng sẽ có người gọi cậu là chị Đàn!”
Chỉ trong chớp mắt, Lục Vân Đàn không còn cảm thấy chuyện này trẻ trâu nữa: “Tớ tuyên bố bang hội Thanh Vân được thành lập! Bắt đầu từ bây giờ, hai cậu là Tả Hữu Hộ pháp! Trưa nay các cậu đi tìm Vương Trạch đàm phán với tớ!”
Tôn Tây lặng lẽ quay đầu lên trên, sợ bị kéo vào cái bang hội trẻ trâu này.
Tả Hộ pháp Tới Tây Dương hơi lo lắng hỏi: “Chỉ có ba người chúng ta à?”
Hữu Hộ pháp Lý Hàng tương đối lạc quan: “Ba người thì sao nào? Ba cây chụm lại nên hòn núi cao đấy!”
Bang chủ Lục Vân Đàn: “Làm gì có chuyện chỉ có ba người chúng ta? Có cả quân sư nữa.”
Tới Tây Dương và Lý Hàng cùng đồng thanh: “Quân sư là ai vậy?”
Lục Vân Đàn: “Học sinh xếp hạng nhất khối Lương Vân Tiên!”
Đúng mười giờ ba mươi, chuông báo vào học vang inh ỏi, giáo viên vật lý vừa đi vào lớp, các thành viên đời đầu của bang hội Thanh Vân cũng kết thúc cuộc thảo luận, bắt đầu đàng hoàng nghe giảng.
Hơn mười một giờ, sau khi tan học, Lục Vân Đàn đi tìm Trần Tư Vũ nhờ cô ta báo lại cho Vương Trạch một câu: “Mười hai giờ trưa hôm nay gặp nhau ở bãi đất trống phía sau khán đài. Tôi muốn nói chuyện đàng hoàng với cậu ta một lần.”
Trần Tư Vũ nhướng mày nhìn cô với vẻ đắc ý: “Sợ rồi à? Chuẩn bị cầu xin tha thứ hả?”
Cầu xin tha thứ con mẹ mày chứ, tao có thể đánh nó răng rơi đầy đất đấy nhé… Mấy câu tục tĩu đã ra đến mép nhưng Lục Vân Đàn lại chợt nhớ tới lời dặn của Lương Vân Tiên: “Không được kích động, không được nói lung tung.” Thế là cô gượng gạo nuốt mấy câu này về, thay vào đó là: “Chuyện giữa chủ nhân với nhau chẳng liên quan gì đến con ở thối tha như cậu cả.”
Trần Tư Vũ giận điên lên: “Cậu…”
Lục Vân Đàn không cho cô ta cơ hội nói hết câu đã chắp tay sau lưng rời khỏi đó.
Mười hai giờ trưa, tiết học cuối cùng của buổi sáng là tiết tiếng Anh kết thúc, Lục Vân Đàn dẫn Tới Tây Dương và Lý Hàng tới chờ sẵn ở góc Tây Bắc cầu thang, khoanh tay chờ Lương Vân Tiên xuất hiện, trông dáng vẻ rất gì và này nọ.
Mấy học sinh đi ngang qua trước mặt ba người đều không dám nhìn lên.
Mấy phút sau, cuối cùng nhân vật mục tiêu Lương Vân Tiên cũng xuất hiện. Từ miệng ba người này, anh mới muộn màng biết được mình bị kéo vào một tổ chức không hề chính quy chút nào gọi là “bang hội Thanh Vân”, còn bị ép buộc bắt làm quân sư, hơn nữa ngay tiếp theo đây sẽ phải tới sân thể dục thi hành nhiệm vụ đầu tiên dành cho quân sư của bang hội Thanh Vân.
Anh không khỏi nhức đầu.
Chu Lạc Trần vứt cho Lương Vân Tiên một ánh mắt vừa đồng cảm vừa cười nhạo trên nỗi đau của người khác sau đó lủi tới căng tin ăn trưa.
Chờ Chu Lạc Trần đi rồi, Lục Vân Đàn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi… Mặc dù cô thích Chu Lạc Trần nhưng không quen với việc đối mặt nói chuyện với cậu ta, cứ cảm thấy không được tự nhiên kiểu gì ấy. Giống như bạn trên mạng gặp nhau ngoài đời vậy, làm gì cũng phải cẩn thận, duy trì hình tượng mọi lúc mọi nơi, quá mệt mỏi. Hơn nữa Chu Lạc Trần cũng không muốn nhiều lời với cô.
Cô quen với việc nói chuyện qua WeChat với cậu ta hơn, là kiểu tình cảm qua mạng thôi ấy.
Thật ra thì cô cũng muốn sắp xếp cho Chu Lạc Trần một chức vụ gì đấy trong bang hội Thanh Vân, có điều xem phản ứng vừa rồi thì hình như cậu ta không có hứng thú gì với chuyện này, thế nên cô đành thôi.
Sau khi quân sư vào vị trí, bang chủ Lục Vân Đàn của bang hội Thanh Vân dẫn ba thành viên trong bang hội hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng đi thẳng tới nơi hẹn trước, kiêu căng phách lối chờ quân địch tới.
Nhưng bọn họ chờ từ mười hai giờ đến mười hai giờ ba mươi vẫn chẳng thấy Vương Trạch đâu, ngay cả một thằng đàn em cũng không tới.
Trời nắng chang chang, nhiệt độ ngoài trời vốn đã khiến lòng người nóng nảy rồi. Lục Vân Đàn càng chờ càng tức giận, cuối cùng tức nổ phổi nhấc chân đá bay hòn đá bên chân: “Vương Trạch có ý gì đây? Cho tớ leo cây à?”
Tả Hộ pháp Tới Tây Dương cũng rất tức giận: “Cậu ta làm vậy là không coi bang hội Thanh Vân chúng ta ra gì!”
Hữu Hộ pháp Lý Hàng hùa theo: “Đúng vậy! Sớm muộn gì cũng có ngày chúng ta đánh cậu ta răng vãi đầy đất!”
Lương Vân Tiên bị ép trở thành quân sự thở dài một hơi: “Nếu mục đích cậu ta đến trễ là để chọc giận chúng ta rồi từ đó ra oai thì phản ứng hiện tại của các cậu đã giúp cậu ta đạt được mục đích.”
Lục Vân Đàn trợn mắt lườm anh: “Cậu có ý gì? Cậu ta đến trễ mà tớ không được tức giận à?”
Lương Vân Tiên: “Tất nhiên là có thể tức giận, có điều cậu không được thể hiện ra ngoài.”
Lục Vân Đàn: “Tại sao chứ?”
Lương Vân Tiên: “Bởi vì cậu phải tỏ ra cho Vương Trạch biết cậu không phải một người dễ bị chọc giận. Trông cậu càng bình tĩnh cậu ta mới càng càng thấy cậu không dễ chọc. Nếu không cậu ta sẽ luôn coi cậu như con khỉ mà đùa giỡn.”
Tới Tây Dương học một hiểu mười: “Hai quân giao chiến, ai bình tĩnh và ổn định hơn sẽ thắng hả?”
Lương Vân Tiên: “Đúng vậy, phải biết lấy bất biến ứng vạn biến.”
Lục Vân Đàn: “Vậy nếu cậu ta cho tớ leo cây thì sao? Tớ cũng không được tức giận à? Sau này còn phải hẹn lại cậu ta một lần nữa như thằng cháu trai?”
Lương Vân Tiên: “Không cần, nếu cậu ta không tới thì chúng ta sẽ tung tin trong phạm vi toàn trường rằng “Vương Trạch sợ Lục Vân Đàn nên không dám tới gặp, còn chủ động cầu xin tha thứ nữa”. Đến lúc đó cậu ta sẽ tự chủ động hẹn gặp cậu thôi.”
Lục Vân Đàn không thể tin nổi, mặt đầy kính nể: “Thư sinh à, cậu thông minh quá!”
Vì để thể hiện thành ý, lần này cô không gọi anh là “mọt sách”.
Mặt Tới Tây Dương cũng đầy vẻ kính phục: “Anh Lương, cái danh quân sư này của anh đúng là có tiếng có miếng!”
Lý Hàng bổ sung: “Lưu Bá Ôn* của trường THPT số 2, Gia Cát* sống khối mười hai!”
*Lưu Bá Ôn là nhà văn, nhà thơ và là công thần khai quốc nhà Minh trong lịch sử Trung Quốc.
*Gia Cát Lượng, biểu tự Khổng Minh là Thừa tướng, công thần khai quốc, nhà chính trị, nhà ngoại giao, chỉ huy quân sự, nhà giáo dục, và cũng là một nhà phát minh kỹ thuật nổi tiếng của nhà Quý Hán (Thục Hán) thời Tam Quốc.
Lương Vân Tiên: “…”
Lục Vân Đàn giơ tay lên vỗ vỗ vai anh: “Bang hội Thanh Vân có cậu như hổ thêm cánh. Chúng ta nhất định sẽ càng ngày càng lớn mạnh, càng ngày càng huy hoàng hơn!”
Lương Vân Tiên: “…”
Mấy người này học đâu ra đống từ ngữ này vậy?
Anh không biết làm sao đành nở nụ cười: “Cảm ơn bang chủ nâng đỡ.”
Vừa dứt lời, Tới Tây Dương bỗng nhiên tiến lại gần Lục Vân Đàn rồi nói nhỏ: “Bang chủ, mấy tên kia tới rồi!”