Nghe nói nơi phương xa có anh - Chương 24
Mặc dù đã giải quyết được chuyện điều hoà nhưng vẫn còn chuyện Trần Tư Vũ nữa. Lục Vân Đàn vẫn luôn chờ Vương Trạch chủ động tới tìm mình, chẳng qua Vương Trạch kiên nhẫn hơn cô tưởng nhiều, mãi không thấy chủ động ra tay trước.
Mới chớp mắt cái mà đã đến thứ sáu, Lục Vân Đàn gần như không nén được cơn giận nữa, thậm chí còn buồn rầu nghĩ: Có đánh hay không cũng phải nói một lời chứ! Cứ im im vậy là có ý gì hả? Còn muốn nữ hiệp đây ngồi đoán suy nghĩ nội tâm nhà mày nữa à? Mày nghĩ mày tuổi gì?
Bất đắc dĩ, cô không thể làm gì khác hơn là đi tìm Lương Vân Tiên nhờ anh làm quân sư giúp.
Sáng thứ sáu cô không đi chạy bộ mà ngồi yên trong phòng học mát mẻ, thản nhiên như không ngồi chờ Lương sao đỏ đến.
Chừng mười giờ mười lăm phút, bản nhạc thường hay dùng khi tập chạy vang lên từ phía sân thể dục. Các lớp vừa chạy theo đội hình lớp mình vừa hô to “Một hai ba bốn.”
Bỗng nhiên cửa sổ bị đẩy ra, Lục Vân Đàn ngẩng đầu lên thì thấy Lương Vân Tiên. Cô lập tức nở một nụ cười xán lạn: “Mọt sách à!”
Lương Vân Tiên không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: “Bắt được một người trốn học.”
Lục Vân Đàn: “…”
Lục Vân Đàn mất hứng nhíu mày: “Sao cậu không hỏi hôm nay tớ đã viết giấy xin nghỉ chưa?”
Mặc dù biết chắc chắn cô không có giấy nhưng Lương Vân Tiên vẫn phối hợp hỏi một câu: “Xin hỏi bạn có giấy xin nghỉ không?”
Lục Vân Đàn vẫn bày ra dáng vẻ có lý chẳng sợ: “Tớ không có.”
Lương sao đỏ vô cùng nghiêm khắc: “Hôm nay là lần thứ tư cậu trốn học thể dục trong tuần này rồi. Theo quy định của nhà trường thì cậu phải học thuộc lòng thêm một bài văn tiếng Anh.”
“Nhưng hôm nay tớ trốn học thể dục không phải là vì lười biếng đâu.” Lương Vân Tiên quá cao, ngửa cổ nói chuyện mệt chết đi được. Để bảo vệ cái cổ của mình, Lục Vân Đàn bèn đứng dậy khỏi ghế, hai cánh tay mảnh khảnh chống xuống bệ cửa sổ: “Tớ muốn thương lượng chuyện quan trọng với cậu.”
Lương Vân Tiên: “Chuyện gì?”
Lục Vân Đàn chớp mắt một cái, dáng vẻ rất ngây thơ: “Tớ mua một tờ vé số, trúng một trăm triệu nhưng không biết nên xài như nào.”
Lương Vân Tiên: “…”
Lại bắt đầu nhây rồi đấy.
Lục Vân Đàn phiền muộn thở dài: “Ài, nhiều tiền quá cũng khổ ghê.”
Lương Vân Tiên hơi cụp mắt làm bộ nghiêm túc suy nghĩ. Một lát sau anh trả lời: “Nếu không thì như này đi, cậu cứ chuyển tiền cho tớ, tớ tiêu giùm cho.”
Lục Vân Đàn: “…”
Lương Vân Tiên: “Còn vấn đề gì nữa không? Nếu không thì nhanh đi học thuộc tiếng Anh đi.”
Lục Vân Đàn bĩu môi: “Cậu chẳng thú vị gì cả.” Sau đó cuối cùng cô cũng nói đến điểm chính: “Bên phía Vương Trạch không có tin tức gì, có điều chuyện này chắc chắn sẽ không cứ vậy mà bỏ qua được. Nhưng cậu ta không đến tìm tớ, cũng không chịu viết thư khiêu chiến cho tớ nên tớ không biết bước tiếp theo nên làm gì.”
Thái độ của Lương Vân Tiên vẫn như trước: “Thì cứ đàm phán trước đi đã, có thể không cần dùng nắm đấm thì đừng nên dùng.”
Lục Vân Đàn hừ một tiếng: “Có dùng nắm đấm thì tớ cũng không sợ.”
Lương Vân Tiên bất đắc dĩ nhìn cô: “Nếu thật sự cần phải động tay động chân thì không ai có thể đảm bảo chắc chắn cậu có thể an toàn rút lui đâu. Lỡ bị thương thì làm sao bây giờ?”
Lục Vân Đàn: “Vậy cậu nói xem phải làm sao bây giờ? Cậu ta không đến tìm tớ tức là không muốn nói chuyện với tớ rồi. Chắc chắn chiều thứ bảy cậu ta định kêu người đến chặn tớ trên đường đi học về đấy. Tớ không thể ngồi chờ chết được.”
Lương Vân Tiên cũng biết cô phân tích đúng nên anh suy tư chốc lát rồi đáp: “Tớ đi nói với cậu ta trước, nếu không đạt được thoả thuận thì lại tính chuyện tiếp theo.”
Lục Vân Đàn: “Cậu tự đi tìm cậu ta á?”
Lương Vân Tiên: “Ừ.”
Lục Vân Đàn kiên quyết không đồng ý: “Như vậy sao được chứ? Tự cậu đi không an toàn đâu! Cậu nghĩ mà xem, hôm bữa tớ vừa tháo khớp cánh tay của đàn em cậu ta, chắc chắn cậu ta không nuốt trôi cục tức này đâu, đến lúc đó cậu ta sẽ táy máy tay chân với cậu cho mà xem, hơn nữa trông cậu còn đẹp trai nữa.”
Lương Vân Tiên: “…”
Lương Vân Tiên: “Bọn tớ đều là nam mà, chắc không đến nỗi đâu.”
Lục Vân Đàn: “Vậy cũng không được, lỡ cậu ta quen biết ả lưu manh nào thì sao? Một tên mọt sách trông như con gà luộc như cậu sao mà đánh lại được? Lỡ bị sàm sỡ thì phải làm sao đây? Trong sạch của cậu sẽ bay mất!”
Lương Vân Tiên: “…”
Anh thở dài: “Vậy tớ sẽ dẫn theo cả Tới Tây Dương.”
Lục Vân Đàn im lặng chốc lát: “Cậu có hiểu nhầm gì về Tới Tây Dương à? Cậu ấy chỉ trông mập vậy thôi chứ không phải Sumo! Cậu dẫn cậu ấy theo còn chẳng bằng cầm cái gậy bóng chày.”
Lương Vân Tiên: “Vậy cậu muốn thế nào?”
Lục Vân Đàn: “Nữ hiệp đây sẽ đi cùng cậu.”
Lương Vân Tiên suy nghĩ một chút: “Được thôi, nhưng cậu phải cam đoan trước.”
Lục Vân Đàn: “Cam đoan cái gì?”
Lương Vân Tiên nghiêm túc nói: “Đến lúc đó cậu không được kích động, cũng không được nói lung tung.”
Lục Vân Đàn “hừ” Một tiếng: “Vậy còn phải xem thái độ của Vương Trạch thế nào đã. Nếu cậu ta lấn lướt quá đáng thì tớ sẽ không im lặng đâu.”
Lương Vân Tiên: “Tóm lại là cậu phải cố gắng giữ tỉnh táo, nếu thật sự phải dùng đến nắm đấm thì cả hai bên đều sẽ chịu thiệt đấy.”
Lục Vân Đàn cũng biết anh nói có lý. Dù sao thì mấy cái chuyện đánh nhau này lúc nào cũng nằm trong khuôn khổ những hành động nguy hiểm, chỉ cần có tham gia là sẽ không thể rút lui an toàn được, nếu không sao lại có câu “có chiến tranh thì ắt sẽ có thương vong” chứ?
Cuối cùng cô vẫn đồng ý với Lương Vân Tiên: “Được rồi, đến lúc đó cậu chịu trách nhiệm mở miệng, tớ sẽ cố gắng không xen vào.”
Lương Vân Tiên thở phào một hơi rồi hỏi: “Cậu muốn lúc nào đi tìm cậu ta?”
Lục Vân Đàn nghĩ nghĩ: “Tớ phải chờ Tới Tây Dương trở lại để hỏi cậu ấy vài chuyện đã, sau đó mới chắc chắn thời gian và địa điểm được. Sau khi xác định tớ sẽ báo lại cho cậu.”
Lương Vân Tiên: “Được.”
Lục Vân Đàn: “Vậy cậu đi nhanh lên, tớ không còn chuyện khác nữa.” Nói xong, cô định đóng cửa sổ lại.
Lương Vân Tiên giơ tay giữ lấy khung cửa, thái độ giám sát học tập cực kỳ nghiêm túc: “Cậu còn chưa học thuộc tiếng Anh.”
Lục Vân Đàn: “…”
Lương Vân Tiên nhướng mày: “Chưa chuẩn bị hả?”
Lục Vân Đàn nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Tầng một căng tin mới mở quán gà rán, ăn ngon lắm, tớ mời cậu ăn chân gà rán nha!”
Đối mặt với hối lộ trắng trợn, Lương sao đỏ vẫn không hề bị lay chuyển: “Lần sau bổ sung, tổng cộng là hai bài, nếu không sau này không cho cậu trốn thể dục nữa.”
Một câu nói của quan lớn đủ sức đè chết người. Lục Vân Đàn cực kỳ không phục nhưng lại không thể phản kháng được. Cô tức đến mức nghiến răng ken két.
Lương Vân Tiên liếc nhìn cô một cái, lại phát hiện cô đang nhíu mày, mắt trợn lên, đôi môi đỏ thắm cũng mím chặt, trên mặt viết đầy hai chữ ngang bướng và không phục.
Mỗi lần thấy biểu cảm này của cô là Lương Vân Tiên lại không khỏi tức cười: “Muốn đánh tớ hả?”
Lục Vân Đàn ngước mắt lên lườm anh: “Bây giờ cậu khoan hãy đắc ý, biết ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây không? Chắc chắn sẽ có ngày tớ trả thù!”
Còn trả thù như nào thì tạm thời cô chưa nghĩ ra.
Lương Vân Tiên cười nói: “Được, vậy tớ ở Hà Tây chờ cậu.”
Lục Vân Đàn tức giận bất mãn: “Đến lúc đó tớ sẽ đạp cậu một cái bay thẳng tới Hà Đông!”
*
Sau khi Lương Vân Tiên rời đi không lâu thì các bạn học thể dục xong lục tục quay về lớp, ai cũng đỏ mặt tía tai, đầu đầy mồ hôi, có điều may mà điều hoà trong lớp đang bật, gió lạnh không ngừng phả ra, nhiệt độ trong và ngoài phòng học có sự chênh lệch cực lớn. Tất cả mọi người vừa đi qua cửa đã bị bầu không khí mát mẻ đến lạnh lão bao phủ, chỉ trong chớp mắt cả người đã thư thái.
Tới Tây Dương về khá trễ vì giữa đường còn rẽ qua siêu thị mini gần căng tin mua ba chai coca ướp lạnh. Sau khi tiến vào lớp học, cậu ấy vừa đặt mông xuống ghế, Lục Vân Đàn đã quay lại hỏi ngay: “Cậu có mang theo bức ảnh phân bố camera mà trước đây mua với giá cao kia không?”
“Có mang.” Tới Tây Dương dí gò má béo ị vào chai coca ướp lạnh.
Lục Vân Đàn: “Lấy ra đây, tớ muốn xem.”
Tới Tây Dương lập tức đặt chai coca lên bàn rồi mặt đầy thành kính lấy một quyển sổ màu đen từ hộc bàn ra, sau đó cẩn thận nhẹ nhàng đặt nó lên bàn, hành động cứ như đang cầm một món đồ dễ vỡ hay bảo vật quý hiếm nào đó vậy.
Thấy cậu ấy lề mề mãi, Lục Vân Đàn ngứa mắt nên giục: “Cậu nhanh tay lên chút đi, chẳng phải chỉ là một bức ảnh thôi sao?”
“Đây không phải một bức ảnh bình thường đâu! Là một bức tranh vẽ tay bản gốc đấy!” Tới Tây Dương vừa cẩn thận mở quyển sổ ra vừa giới thiệu xuất xứ của bức tranh này: “Khoá trước lớp chúng ta có một đàn anh vĩ đại được mệnh danh là “Từ Hà Khách* của Trường THPT số 2″, chỉ với một đôi chân, anh ấy đã đi hết mọi ngóc ngách của Trường THPT số 2. Dựa vào đôi mắt tinh tường để quan sát và phân biết, cuối cùng là xác nhận những nơi có lắp camera theo dõi, vẻ ngoài của chúng cũng như phạm vi chúng có thể ghi hình. Sau đó anh ấy đã vẽ tay ra bức tranh này!” Cậu ấy đặc biệt nhấn mạnh một câu: “Những thứ trong tay người khác đều là hàng nhái photo mà thôi, không thì cũng là hàng giả mô phỏng theo, chỉ có thứ trong tay tớ là bản chính độc nhất vô nhị!”
*Từ Hà Khách là nhà du hành, nhà thám hiểm và nhà Địa lý học nổi tiếng của Trung Quốc.
Lục Vân Đàn: “Thứ này mà cũng phân biệt đối xử thế? Hàng nhái thì sao nào? Hàng nhái không thể xem ư? Có kém gì bản gốc đâu?”
Tới Tây Dương: “Hàng nhái năm xu một bức, còn thứ trong tay tớ phải năm mươi!”
Lục Vân Đàn hiểu ra rồi, sự khác biệt nằm ở chỉ số thông minh của từng người. Người bán bản gốc này có chỉ số thông minh khá cao nên mới lời hơn người bán hàng nhái tận bốn mươi chín đồng rưỡi. Chỉ có đồ ngu lắm tiền như Tới Tây Dương mới bằng lòng xì tiền ra mua thôi.
Tới Tây Dương mở ra đến giữa quyển sổ thì một bì thư bằng da trâu lộ ra. Đây chính là bì đựng bản gốc của Từ Hà Khách của Trường THPT số 2.
Lục Vân Đàn không khỏi thở dài: “Người không biết có khi lại tưởng cậu bỏ bản gốc Lan Đình Tự của Vương Hi Chi* trong đó ấy chứ.”
*Vương Hy Chi là một trong những nhà thư pháp kiệt xuất nhất của Trung Quốc thời cổ đại với tác phẩm nổi tiếng nhất và lưu truyền ngàn đời sau là “Lan Đình Tập Tự”.
Tới Tây Dương vừa lấy thứ trong bì thư ra vừa nói: “Lan Đình Tự đúng là không hữu dụng bằng bức tranh này.”
Lục Vân Đàn nghĩ thầm trong đầu: Cũng đúng, trên Lan Đình Tự không viết vị trí góc chết của camera.
Tới Tây Dương đẩy mọi thứ trên bàn sang một bên rồi mở bức tranh ra, đặt nó phẳng phiu trên bàn Lục Vân Đàn.
Trước kia Lục Vân Đàn cũng đã từng nghe đến sự tồn tại của một bản vẽ ghi lại vị trí có camera trong trường rồi, có điều cô chưa được tận mắt chứng kiến bao giờ nên đây là lần đầu tiên cô thấy thứ này. Đúng là khiến người ta phải giật mình, cô xem mà không khỏi kính nể Từ Hà Khách của Trường THPT số 2…