Mục Tiêu 10 Tỷ - Chương 48
Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)
Nhà Tiểu Da Chùy không gần căn cứ Đám Mây, với giao thông bình thường cũng mất ít nhất một tiếng.
Lam muội cũng muốn đi hỗ trợ: “Dòng nước của tôi…”
Kỹ năng của Bàn Gia cũng là hệ thủy, vội nói: “Tôi cũng có thể hỗ trợ dập lửa!”
Vân Duật: “Không cần, không mang được nhiều người như vậy.”
Tiểu Da Chùy gấp gáp nói: “Hội trưởng, mang, mang theo tôi.”
Hắn chỉ xem bản đồ mà đã cảm thấy da dầu tê dại, tiểu khu An Khánh mà hắn ở là một tiểu khu trong phạm vi phá bỏ di dời, tiểu khu không được giữ gìn, những hộ gia đình sống chen chúc, các nhà bất động sản cũng không thèm ngó…
Một tiểu khu như vậy mà phát sinh hỏa hoạn, rất dễ dàng xảy ra chuyện lớn.
Tiểu Da Chùy gọi điện mà mẹ không nhấc máy, lòng hắn nóng như lửa đốt, không chờ được một chút nữa.
Vân Duật biết hắn sốt ruột, anh cũng cần hắn dẫn đường: “Đi.”
Nói rồi lòng bàn tay anh phát ra một đoàn gió, bao bọc lấy anh cùng Tiểu Da Chùy.
Lê Thiếu Hi cũng gấp cực kỳ, nhanh chóng chạy về phía Nhạc Hi.
Hai người thầy trò ăn ý mười phần, Nhạc Hi xách cậu lên, nhảy lấy đà mấy cái là đuổi kịp Vân Duật.
Lê Thiếu Hi đi theo cũng chưa chắc sẽ giúp được gì, chỉ là trừ cậu, những người khác cũng không chịu nổi bị Nhạc Hi xách tới xách đi như vậy.
Cũng chỉ có Nhạc Hi là có thể đuổi kịp tốc độ của dị năng của Vân Duật.
Bọn họ còn chưa tới gần tiểu khu của Tiểu Da Chùy mà đã thấy được khói đặc bốc lên tận trời.
Đã có xe cứu hỏa vào chỗ, phóng viên cũng theo dõi đưa tin, có người qua đường quay video, nói: “Có phải là do hệ thống ga nổ mạnh không? Một đống tòa nhà đều bị thiêu cháy, cũng không biết sẽ chết bao nhiêu người…”
Nghe được lời này, sắc mặt Lê Thiếu Hi tái nhợt.
Cậu biết một ít thứ về việc Hắc Tràng tràn ra ngoài, cũng biết tình huống sơ bộ.
Hắc Tràng dưới cấp 10 mà tràn ra thì đều là tai nạn xê cộ nên tử vong, số người chết dưới bốn người.
Hắc Tràng dưới cấp 20 mà tràn ra thì con số thương vong sẽ tăng lên đến mấy chục người.
Chờ tới cấp 30 sẽ là mấy trăm người.
Mà sau cấp 40, sẽ có thiên tai con người khó ngăn cản.
Nhìn mười mấy tầng khu dân cư bị hỏa hoạn này, cái Hắc Tràng này ít nhất là cấp 30.
Lúc đám người Đám Mây chạy tới, đã có những người chơi khác ở hiện trường.
Loại trường hợp này Lê Thiếu Hi không dám can thiệp, cậu chỉ có thể một bên nhìn một bên trấn an Tiểu Da Chùy đang muốn vọt vào biển lửa.
“Mẹ… Tâm Tâm… Nhạc Nhạc…” Tiểu Da Chùy cho đôi con gái của mình tên nhà có hàm ý vui vẻ vui sướng, chứa đầy chờ mong duy nhất hắn có với họ.
Lê Thiếu Hi ngoài ý muốn nhìn thấy người quen: Nam nhân một thân tây trang màu đen, thân hình cao lớn rắn chắc, ngũ quan lạnh lùng.
Hắn đứng phía trước hội trưởng Tinh Trần.
Vân Duật cũng nhìn thấy hắn: “Bắc Kha, đã an bài người chơi hệ chữa khỏi chưa?”
Hắn tên Bắc Kha, là người chơi cao cấp nhất Tinh Vực, hắn vừa nhìn thấy Vân Duật là đã hiểu: “Nơi này có người nhà của Đám Mây?”
Vân Duật nhìn chằm chằm biển lửa: “Ừ.”
Bắc Kha lập tức nói: “Vừa rồi tôi đã hỏi đội cứu hỏa, ngọn lửa này không tầm thường, thủ đoạn phòng cháy bình thường không có tác dụng, đã an bài người chơi có thể kháng lửa đi cứu người, người chơi hệ chữa lành đã đi hỗ trợ ở bên xe cứu thương, chỉ là trận hỏa hoạn này…”
Thành phố A là địa bàn hiệp hội Tinh Vực chịu trách nhiệm, sau khi xuất hiện việc Hắc Tràng tràn ra ngoài, họ là người phụ trách vãn hồi tổn thất.
Cái hiệp hội lớn trong Vết Rách đều có khu vực mình phải chịu trách nhiệm ở hiện thực, nhưng chỉ cần phát sinh Hắc Tràng tràn ra ngoài, những hiệp hội khác cũng thu được tín hiệu báo nguy.
Đặc biệt là Đám Mây, từ trước đến giờ rất bênh vực người một nhà.
Cho nên Bắc Kha nhìn thấy Vân Duật là biết có người nhà của thành viên Đám Mây trong trận hỏa hoạn.
Trận lửa hung mãnh, không thể bị dập tắt, tổn thất thảm trọng, mặc dù có người chơi đi cứu người, cũng chỉ là muối bỏ biển.
Biện pháp tốt nhất vẫn là nhanh chóng dập tắt lửa.
Xe cứu hỏa đã nghĩ mọi cách nhưng ngọn lửa hừng hực thiêu đốt mọi thứ này không phải là một thứ nên có trong hiện thực.
Làm sao bây giờ?
Vân Duật nói với Bắc Kha: “Che chắn tầm nhìn ở phạm vi lớn, cách ly người thường trước cái đã.”
Che chắn tầm nhìn ở phạm vi với là năng lực thường được sử dụng nhất trong hiện thực khi giải quyết tai nạn.
Vân Duật nhíu mày: “Nắm chặt thời gian!”
Lê Thiếu Hi không kéo Tiểu Da Chùy lại được, cũng may còn có Nhạc Hi sức lực cực lớn, hắn một phen đè Tiểu Da Chùy xuống, làm hắn không thể động đậy.
“Tôn ca, anh đừng có gấp, có lão đại ở đây, bá mẫu cũng bọn nhỏ nhất định sẽ ổn!” Lê Thiếu Hi nỗ lực trấn an Tiểu Da Chùy.
Nhưng Tiểu Da Chùy không nghe, khóe mắt hắn muốn nứt ra, trong lòng đổ máu.
Trải qua sự tuyệt vọng trong Hắc Tràng, hắn có thể chịu đựng mà vượt qua, chỉ cần nghĩ đến người mẹ già và các cô con gái tuổi nhỏ còn non nớt là hắn muốn sống!
Chặt đứt một chân thì tính là cái gì.
Đau đến mức mỗi dây thần kinh đều rùng mình thì thế nào.
Hắn có thể chịu được, hắn có thể sống sót, bởi vì có người đang chờ hắn về nhà.
Nhưng hiện tại…
Họ đang trong biển lửa mà hắn…
Bất lực!
Chóp mũi hắn chua xót, nước mắt tràn đầy trong hai tròng mắt đầy tơ máu của hắn, Tiểu Da Chùy lẩm bẩm: “Không cần… không cần…” không cần cướp đi bọn họ.
Lê Thiếu Hi cũng đỏ mắt, nghĩ đến gia đình mình, nếu lão Lê và Vân tỷ bị nhốt trong biển lửa, cậu cũng sẽ điên.
Nhạc Hi chỉ là không có não, chứ không phải là không có tim, hắn nói: “Tin tưởng lão đại, ổng chính là nam nhân mạnh nhất Vết Rách.”
Vân Duật mạnh bao nhiêu?
Rất nhiều người mới không biết.
Sau sự kiện Ác Mộng, Đám Mây đi xuống khỏi thần đàn, hội trưởng Vân Duật đánh mất nhuệ khí trước đây, trở nên nhàn nhã tự tại.
Nhưng mà…
Anh sẽ không thật sự nản lòng thoái chí.
Nhạc Hi nói: “Hãy chờ xem, ngọn lửa này chẳng là gì cả.”
Lê Thiếu Hi rất muốn nói: “Gió có thể dập tắt lửa sao?”
Gió hình như sẽ làm lửa mạnh hơn mà?
Gió hình như có thể làm lửa lan tràn hơn mà?
Gió không được khống chế đúng là sẽ làm vậy, nhưng gió của Vân Duật có sinh mệnh.
Che chắn tầm nhìn phạm vi lớn có hiệu lực, người qua đường cùng tất cả thiết bị quay chụp đều bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, lúc bọn họ đang kinh ngạc thì bỗng cảm nhận được một trận gió lạnh…
Ngay sau đó…
Mây đen giăng đầy không trung, mưa to tầm tã rơi xuống.
Nhóm người qua đường kinh ngạc ngẩng đầu, trăm miệng một lời nói: “Trời mưa…”
Vừa rồi trời còn nóng nực, giờ khắc này đã hạ mưa to tầm tã.
Nước mưa rất lạnh, giọt mưa rơi mạnh, hoàn toàn không phải là mưa xuân nhuận vật tế vô thanh*, mà là giống cơn mưa lúc chuyển mùa trước khi tuyết rơi xuống.
*Nhuận vật tế vô thanh: Thấm nhuần cho muôn vật, nhẹ nhàng lặng lẽ. Nghĩa là lặng lẽ làm mọi vật tươi mát.
Lê Thiếu Hi ngẩn người.
Bọn họ ở trong phạm vi, có thể nhìn rõ hơn người thường.
Vân Duật bay ở giữa không trung, quần áo trên người bị gió thổi tung, tóc dài tản ra, màu đen nhánh rút đi, thay vào đó là mái tóc màu bạc, những sợi tóc màu bạc dài ngang eo hóa thành những lưỡi dao gió đâm vào trong không khí.
Hai mắt anh nhắm nghiền, đôi tay đặt trước ngực, gió quanh thân giống như bị đánh thức mà ngưng kết thành một bó, xông thẳng về phía chân trời.
Rầm một tiếng!
Mây đen mang theo nước mưa cực lạnh che trời lấp đất rơi xuống.
Giọt nước lạnh băng làm ướt tóc dài của Vân Duật, quần áo đơn bạc phác họa ra đường cong hoàn mỹ trên thân thể anh, khuôn mặt vốn trắng nõn giờ lạnh giống như tuyết.
Lê Thiếu Hi run lập cập, Tiểu Da Chùy ngây người.
Nhạc Hi khẽ thở dài: “Năng lực của ổng là thao túng gió a…”
Không phải là người chơi hệ gió bình thường, mà là người duy nhất có thể thao túng gió trong Vết Rách.
Người chơi hệ gió chỉ có thể mượn gió để phóng thích pháp thuật.
Vân Duật thao túng gió thì có thể khiến gió làm bất cứ điều gì.
Gió có thể làm gì?
Giờ có thể mang mây đen từ ngàn dặm đến, có thể đem không khí cực lạnh cuốn đến một chỗ, tạo thành nước mưa lạnh như băng… dập tắt ngọn lửa đoạt mạng người khiến mọi người tuyệt vọng kia.
Từ khi nhìn thấy Vân Duật, Bắc Kha liền biết vấn đề Hắc Tràng tràn ra ngoài lần này không lớn.
Muốn nói người chơi nào thích hợp để ngăn Hắc Tràng tràn ra nhất, người đó nhất định là Vân Duật.
Chỉ tiếc khi Ác Mộng tràn ra, Vân Duật liều mạng tự bạo cũng chỉ ngăn cản được cơn sóng thần che trời lấp đất ấy trong ba phút.
Ba phút thì có thể làm cái gì?
Ba phút không làm được gì cả.
Đây là khúc mắc không thể giải được của Vân Duật.
Ngọn lửa bị dập tắt, đội cứu viện của Tinh Vực nhanh chóng vọt vào khu dân cư, giúp đỡ người bị thương.
Trong hỏa hoạn, nguy hiểm nhất không phải là bị thiêu chết, mà là bị khói sặc nên ngất xỉu. Cũng may Tinh Vực đã an bài đủ người chơi hệ chữa lành, xử lý một ít người bị đe dọa tính mệnh.
Bọn họ không hoàn toàn chữa khỏi được nhưng chỉ cần có thể giữ được mạng, tranh thủ đưa lên xe cứu thương, sẽ có khả năng cao được sống sót.
Tiểu Da Chùy rốt cuộc cũng thấy được mẹ cùng các con gái run bần bật trốn trong nhà.
Nơi nổi lửa cách nhà Tiểu Da Chùy chỉ có một chút nhưng lửa vậy mà lan tràn ra ngoài cửa, không có thiêu vào trong nhà.
Nhìn thấy ba người chỉ là bị khói hun, Tiểu Da Chùy ôm chặt hộ, người một nhà khóc thành một đoàn.
Lê Thiếu Hi xem đến nước mắt lưng tròng.
Thật tốt quá… họ không bị gì!
Thật tốt quá… thật sự tốt quá!
Tiểu Da Chùy quý trọng họ bao nhiêu, cậu biết.
Khi ở tuyệt cảnh nhưng không tuyệt vọng thì hắn có động lực gì?
Người nhà.
Lê Thiếu Hi hiểu Tiểu Da Chùy.
Vân Duật bay xuống trên ban công, thân hình hơi quơ quơ.
Nhạc Hi lập tức đỡ anh.
Vân Duật: “Không có việc gì.”
Nhạc Hi: “Kêu Đa Đa ấp một chút dược hồi mana đi.”
Vân Duật nhíu mày: “Đã nói không có việc gì.”
“Nga…” Nhạc Hi lớn giọng hô: “Đa Đa! Lão đại không mang thuốc hồi mana!”
Vân Duật: “……”
Lê Thiếu Hi ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy —
Nhạc Hi: “Ai da, lão đại thiếu mana quá mức, té xỉu.”
Hội trưởng Vân Duật đang ngất xỉu: Mẹ nó, hối hận quá, không nên mang thằng không não này ra cửa!
Cũng may Nhạc Hi người nhỏ sức lực lớn, nhẹ nhàng ôm Vân Duật lên.
Lê Thiếu Hi vội chạy tới: “Lão đại…”
Nhạc Hi: “Mau mau mau, thuốc hồi mana!”
Lê Thiếu Hi nhanh chóng ấp một lọ trong Đa Bảo Các.
Nhạc Hi nhanh nhẹn rót cho Vân Duật.
Lê Thiếu Hi rất nóng lòng: “Lão đại có sao không?”
Nhạc Hi: “Thuốc hồi mana này cấp bậc quá thấp, thêm vài cái nữa đi.”
Lê Thiếu Hi nào dám chậm trễ, nhanh chóng ấp ấp ấp!
Không hổ là nam nhân có thể phát ra ma pháp siêu lớn, chỉ số mana của Vân Duật chắc dài đến mức đột phá chân trời.
Lê Thiếu Hi bị Nhạc Hi xách tới không phải là để đứng xem náo nhiệt, mà là làm nhiệm vụ (ấp nở) gian khổ.
Lê Thiếu Hi vừa ấp thuốc hồi mana vừa hỏi: “Nếu mana bằng 0 thì có nguy hiểm đến tính mạng không?”
Nhạc Hi: “Có cậu ở thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng!”
Lê Thiếu Hi vừa nghe, lòng liền căng thẳng: “Sao không nói sớm, tôi chỉ mang một ít thuốc hồi mana…” Cậu vội nói: “Tôi về Vết Rách lấy thêm!”
Nhạc Hi: “Đi đi!”
Vân Duật tiêu mana ở hiện thực nên dù anh quay lại Vết Rách, anh cũng không có thuốc hồi mana nên chỉ có thể dựa vào bản thân mà từ từ hồi phục.
Cũng may lần này có Lê Thiếu Hi.
Lê Thiếu Hi cho Vân Duật uống ước chừng 30 bình thuốc hồi mana (táng gia bại sản), giá trị mana của hội trưởng Vân Duật mới khó khăn lắm tăng lên 1/10.
Vân Duật: “Được rồi, đừng lăn lộn tôi nữa, chậm rãi khôi phục là được.”
Nhạc Hi hủy đài của anh: “Lần trước ổng hôn mê một tháng!” Còn bị giảm một nửa hạn mức cao nhất của giá trị mana.
Vân Duật trừng hắn: “Câm miệng.”
Nhạc Hi vẫn sợ anh: “Nga…” Lỗ tai thú gục xuống.
Lê Thiếu Hi nhíu mày: “Vết Rách cũng không còn thuốc hồi mana…”
Vân Duật chống tay Nhạc Hi rồi đứng lên: “Không sao, nhiêu đây đủ rồi.”
Lê Thiếu Hi nhìn giá trị mana của anh, nhịn không được mà nói: “Mới được 1/10…”
Vân Duật: “Không phải số 0 là được, giá trị mana không như lượng máu, thiếu ít thì không sao.”
Lê Thiếu Hi: “Nhạc Hi nói…”
Vân Duật: “Nó thì biết gì.”
Tai thú bẹp miệng, không dám lên tiếng.
Lê Thiếu Hi: “…”
Tuy lời này hơi đại nghịch bất đạo, nhưng sư phụ nhà mình thì cậu hiểu… lời này của lão đại, cậu không phản bác được.
Vân Duật đúng là không sao.
Chỉ là dập lửa mà thôi.
Năm đó anh hạ nhiệt cho cả nửa tỉnh mà cũng không tiêu hết mana.
Giá trị mana và lượng máu của người chơi không giống nhau.
Không có máu thì chết nhưng không có mana thì không thể sử dụng năng lực, không thể tự bảo vệ bản thân.
Chỉ là Vân Duật tương đối đặc thù, năng lực của anh không có thời gian làm nguội như những người khác, anh chỉ cần còn sống là có thể không ngừng phóng năng lực.
Không phải chỉ khi dùng kỹ năng thì anh mới có thể thao túng gió.
Gió ở mọi nơi, anh luôn giao lưu cùng chúng.
Nguyên nhân là vậy nên anh trời sinh có hạn mức mana cao đến nghịch thiên, lực khôi phục cũng siêu việt hơn người khác, nhưng điểm xấu là anh không thể không có mana.
Một khi không có mana, những cơn gió quy thuận anh sẽ xao động.
Không đến mức phản phệ lại anh nhưng chúng giống như hài tử không nghe lời, phá hủy nhà là bình thường.
Lần trước Vân Duật đào rỗng bản thân, hậu quả là giá trị mana co lại một nửa.
Nói cách khác, anh vốn dĩ có thể dùng 10 000 mana, nhưng vì bị co lại nên anh chỉ có thể dùng 5000.
Nếu lại có một Ác Mộng khác tràn ra, đừng nói là ngăn sóng thần trong ba phút, chỉ sợ một phút anh còn không làm được.
Hơn nữa, lần này còn không có Giản Việt giúp anh.
Vân Duật rũ mắt, biểu tình ảm đạm.
Lê Thiếu Hi nhận ra, cho rằng thân thể anh không khỏe, nôn nóng hỏi: “Nếu không tôi đi hỏi hội trưởng Tinh Vực và hội trưởng Thái Cổ, xem họ có thuốc hồi mana không…”
Vân Duật hoàn hồn, xoa tóc cậu: “Tôi không có việc gì.”
Nhìn Lê Thiếu Hi, anh thật sự cảm thấy mọi thứ đều ổn.
Đám Mây.
Có người kế tục.
Tuy người nhà của Tiểu Da Chùy không bị gì, nhưng cả tiểu khu đều bị thiêu sụp, tạm thời không thể ở lại.
Đám người Tần Toái Ngọc đuổi đến, an bài bọn họ đến phụ cận của căn cứ.
Người thường vẫn không nên biết đến sự tồn tại của Hắc Tràng, cho nên không nên mang họ vào căn cứ.
Cũng may bất động sản xung quanh đều là của Đám Mây, họ dễ dàng sắp xếp chỗ ở cho các cô.
Bà lão cùng hai cô nương đáng yêu đều bị kinh hách, rất nhanh đã ngủ dưới sự trấn an của Tiểu Da Chùy.
Nhìn thấy các cô bình yên vô sự, Tiểu Da Chùy vừa vui mừng vừa cảm kích.
Cảm kích Vân Duật, cảm kích Đám Mây.
Lúc đầu khi bị kéo vào trò chơi, Tiểu Da Chùy không hiểu sao mình lại “xui xẻo” như vậy.
Hiện tại hắn đã hiểu.
Không phải là xui xẻo, mà là hắn nhận được sự tán thành.
Hắn có được sức mạnh, trở thành người thủ hộ.
Hắn muốn bảo vệ càng nhiều người, giống như Vân Duật bảo vệ mẹ và các con gái của hắn vậy!
Tiểu Da Chùy về tới căn cứ, Tần Toái Ngọc thấy hắn tiến vào, hô: “Tới vừa lúc.”
Cô đưa cho hắn một phong thư.
Tiểu Da Chùy: “Đây là?”
Lê Thiếu Hi, Bàn Gia cùng Lam muội cũng cầm một phong thư giống vậy trong tay.
Phong thư thật dày, tràn đầy xấp tiền phấn hồng, ít nhất là một vạn.
Tần Toái Ngọc giải thích: “Tiền thưởng.”
Nguyên bản đây là lợi ích mỗi ma mới vừa gia nhập sẽ được biết đến… chỉ là gần đây Đám Mây nghèo đến mức không có gì để ăn, vài vạn đồng này phải chờ bên trên phát xuống…
Được rồi được rồi, chừa chút mặt mũi cho hội trưởng Vân Duật!
Tần Toái Ngọc giải thích cho họ: “Người chơi trong Vết Rách đều có tiền thưởng, đóng cửa Hắc Tràng dưới cấp 10, khen thưởng một vạn; đóng cửa dưới cấp 20, được 10 vạn; dưới cấp 30, 50 vạn; dưới cấp 40, 100 vạn.”
Cấp 40 trở lên thì không cần nói, người chơi cấp cao phần lớn đều đảm nhiệm chức vị quan trọng trong hiện thực.
Tần Toái Ngọc cường điệu: “Không phải là do Đám Mây cho, là quốc gia thưởng.”
Bốn người bao gồm Lê Thiếu Hi: “!!!”
Tần Toái Ngọc lại nói: “Nga, Đám Mây cũng sẽ khen thưởng cho thành viên, kết thúc một Hắc Tràng… được khen thưởng một phần bữa tối tình yêu của hội trưởng.”
Ba người mới chưa ăn qua đều cảm động: Lão đại thật ấm lòng!
Lê Thiếu Hi đã ăn món ăn hắc ám của Vân Duật: “…….”