Đôi mắt cháy bỏng - Chương 5
Rõ ràng là cả Thẩm Sơ Ý lẫn bác sĩ Trần – người vừa trở về từ phòng cấp cứu ở bệnh viện – đều tỏ ra hết sức kinh ngạc khi căn phòng đã được cho thuê chỉ trong vòng vài tiếng đồng hồ.
Chỉ có bà cụ Thẩm cảm thấy năng lực của mình đã vượt xa chuyện bà cụ Trương phải rao cho thuê phòng suốt nửa tháng mới thành công, vậy nên bà cụ vô cùng hào hứng.
Giữa đất trời bao la, bà cụ Thẩm là người giỏi nhất, chẳng ai có thể ngăn cản được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đã hai tiếng trôi qua kể từ khi việc cho thuê phòng thành công. Thẩm Sơ Ý vẫn còn nhớ rõ tấm thẻ căn cước công dân kia.
Chàng trai trong ảnh căn cước công dân có phần ương ngạnh hơn, tóc cũng ngắn hơn một chút, để lộ vầng trán, ngoài mấy điểm đó ra thì hình ảnh giống hệt người thật.
Mười bảy tuổi, là người Bắc Kinh.
Thẩm Sơ Ý lại tự suy đoán rằng: Có thể anh được sinh ra ở đó nhưng lại sống ở thành phố Ninh.
Ngoại trừ chuyện chạm mặt vào tối hôm nay, hình như Lương Tứ có vẻ rất lễ phép, ngay cả một người vẫn luôn nghiêm khắc như Trần Mẫn cũng tỏ thái độ mềm mỏng hơn nhiều.
Tất nhiên ngoại hình của Lương Tứ cũng đã chiếm phần lớn nguyên do.
Chẳng có ai chán ghét một người vừa đẹp trai vừa nói năng lịch sự cả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Mẫn trở về lúc tám giờ tối. Sau khi trở về, việc đầu tiên bà làm chính là giục Thẩm Sơ Ý lên phòng đọc sách, cho dù đang là kỳ nghỉ đông thì cô cũng phải tự học vào buổi tối giống như thời điểm còn đi học ở trường.
Phòng của Thẩm Sơ Ý ở tầng một, cửa sổ nhìn thẳng ra sân, bàn học cũng được đặt ở đây nên vừa vặn cô có thể nhìn thấy mẹ mình và chàng trai kia trong sân.
Cô chẳng biết họ nói gì, dù sao thì sau đó, Thẩm Sơ Ý cũng đã nghe thấy bà nội và mẹ mình lên tiếng: “Cháu sống ở lầu hai nhé.”
Thẩm Sơ Ý còn muốn nghe thêm một lát nữa nhưng tiếng bước chân quen thuộc đã hướng về phía phòng cô, cuối cùng dừng lại trước cửa. Thẩm Sơ Ý lập tức cúi đầu lật sách.
Ở nhà, cửa phòng cô không được khóa vì bác sĩ Trần muốn vào trong bất cứ lúc nào với danh nghĩa tốt đẹp là bà muốn lấy cái này hoặc cầm cái kia, hoặc là không lấy thứ gì cả mà chỉ bước vào một lát thôi.
Thực ra bác sĩ Trần muốn nhìn xem cô có đang học tập nghiêm túc hay không.
Thẩm Sơ Ý đã sớm quen rồi. Sau khi tiếng bước chân xa dần, cô biết trong khoảng thời gian ngắn mẹ mình sẽ không đến nữa nên mới mở sổ nhật ký dưới sách tài liệu ra.
Thật khó mà tưởng tượng rằng một chàng trai xa lạ sẽ sống trong ngôi nhà này.
–
Lương Tứ chưa bao giờ sống trong một ngôi nhà cũ kỹ như vậy.
Căn phòng ở tầng hai luôn được quét tước hàng ngày nên cực kỳ sạch sẽ. Nhưng mùi hương do không có người sống rất nồng đậm, vừa lạnh lẽo vừa ảm đạm, không giống như tầng dưới.
Trong phòng có nhà tắm nhưng lại không thể tắm rửa được.
Có một khoảnh khắc, anh muốn ở trong khách sạn. Luvevaland chấm co. Nhưng một khi đã nhận phòng và để lại dấu vết thì anh cũng không cần phải nghĩ đến hậu quả nữa.
Lương Tứ mở điện thoại đã tắt từ lâu, có vô số tin nhắn chưa đọc, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu sáng khuôn mặt vô cảm của anh.
Chín giờ là thời điểm Thẩm Sơ Ý tắm rửa rồi nghỉ ngơi.
Khi ra khỏi phòng, cô bèn liếc nhìn về phía cầu thang. Trên đó tối đen như mực, không hề bật đèn, chẳng biết có phải là do chàng trai kia đã ngủ hay không.
Cô đã tắm rửa lúc chạng vạng rồi nên bây giờ chỉ cần rửa mặt sơ qua là được. Thẩm Sơ Ý nhanh chóng rửa ráy xong, song vừa bước ra ngoài cô đã đụng phải đôi mắt đen láy và sâu thẳm.
Cô ngẩn ngơ vài giây rồi lên tiếng: “Vặn vòi sang bên phải là nước nóng. Còn những vật dụng khác, sau khi dùng xong thì cậu hãy đặt về vị trí ban đầu nhé.”
Lương Tứ không ngờ Thẩm Sơ Ý cũng mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Phòng tắm ở tầng dưới lớn hơn một chút so với tầng trên.
Trước đây, Lương Tứ chưa bao giờ đặt chân đến một nơi ngập tràn sức sống như vậy, phải nói là cho dù anh có đi cắm trại thì điều kiện cũng sẽ tốt hơn bây giờ.
Ánh mắt anh rơi vào bàn chải đánh răng với cốc nước súc miệng.
Một, hai, ba… Cái thứ tư là đồ mới, được chuẩn bị sẵn cho anh.
Đây là một gia đình có ba người, ba thế hệ, tất cả đều là phụ nữ.
Từ buổi tối đến bây giờ, Lương Tứ đều không trông thấy bóng dáng của ba Thẩm, vậy nên bây giờ phỏng đoán trong lòng anh cũng đã được xác nhận rồi.
Lương Tứ đẩy cửa kính thủy tinh để bước vào thì phát hiện bên trong còn có một cánh cửa khác đang mở, nó dẫn ra một ban công nhỏ – nơi đặt máy giặt, cây lau nhà và mấy đồ đạc tương tự.
Anh đóng cửa lại rồi dội nước tắm rửa, sau đó mở cánh cửa dẫn ra ban công nhỏ, tiện tay cuộn quần áo bẩn lại rồi ném vào máy giặt.
Trong thời gian chờ đợi, Lương Tứ dựa người vào lan can. Anh có thể nhìn thấy hào nước phía sau nhà, vừa tĩnh lặng vừa âm u.
Khi hết thời gian, Lương Tứ bèn lấy quần áo ra. Một giọt nước chợt rơi xuống đỉnh đầu anh.
Lương Tứ chầm chậm ngẩng đầu lên.
Hai mảnh đồ lót nữ tính đang treo trên đầu anh.
“…”
–
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Sơ Ý vừa tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng chuyện trò ở bên ngoài.
“Cho thuê phòng cũng được. Nhưng mà cháu vẫn chưa thành niên cơ mà. Người giám hộ của cháu đâu rồi? Tại sao cháu không ở nhà? Cháu là người Bắc Kinh hả?”
Bác sĩ Trần điều tra hộ khẩu theo thói quen: “Nguyên nhân chủ yếu là do có thêm một người đột nhiên chuyển vào nhà sống nên cháu đừng trách dì nhé. Dù sao thì dì cũng muốn hỏi cho rõ ràng thôi.”
Câu trả lời của Lương Tứ hết sức đơn giản: “Ba mẹ cháu ở Bắc Kinh, còn chị gái ở nước ngoài.”
“Vậy cháu có thể bảo người nhà gọi điện thoại cho dì được không? Những thứ đại loại như hợp đồng cũng phải ký kết mà, như vậy sẽ an toàn hơn đúng không?”
“Đúng ạ.”
“Bây giờ cháu đang học lớp 12, thế bên chỗ cháu vẫn chưa bắt đầu năm học cuối cấp ba hả?” Giọng điệu của Trần Mẫn bất giác chứa đầy ý tứ dò xét: “Hay là cháu không còn đi học nữa rồi?”
Thẩm Sơ Ý cũng tò mò nên không mở cửa ra ngoài.
“Không đâu ạ. Cháu đã được xác nhận tuyển thẳng vào đại học từ năm lớp 10 rồi, vậy nên sau đó, thời gian đến trường của cháu khá tự do. Về kỳ thi tuyển sinh vào đại học, cháu tham gia hay không tham gia đều được ạ.”
Trần Mẫn sửng sốt.
Bà hết sức chú ý đến việc học hành của con gái. Luvevaland chấm co. Mặc dù thành tích của Thẩm Sơ Ý đứng trong top 5 toàn trường nhưng việc giáo dục của thành phố Ninh vô cùng nghiêm khắc, số lượng thí sinh cũng rất nhiều nên bà chưa bao giờ dám lơ là.
Nói vậy tức là, thành tích của người mới thuê phòng này rất xuất sắc. Chẳng có ai ghét bỏ những học sinh giỏi cả, đặc biệt là những người lớn tuổi.
Trong thời khắc này, sự bất mãn của Trần Mẫn về việc mẹ chồng cho chàng trai xa lạ thuê phòng đã tiêu tan không ít.
Thẩm Sơ Ý cảm thấy khá ngưỡng mộ anh.
Lương Tứ chỉ mới mười bảy tuổi mà đã có thể rời Bắc Kinh đến thành phố Ninh, thực sự tự do. Quả thật đó chính là cuộc sống mà Thẩm Sơ Ý hằng mơ ước.
“Ý Ý, con dậy rồi à. Đúng lúc cháo đã nấu xong rồi đây.”
Đôi mắt của Lương Tứ hướng về phía cô gái.
Chẳng giống với Bắc Kinh, nơi này không có lò sưởi nên trong phòng cũng lạnh lẽo, do đó Thẩm Sơ Ý mặc quần áo dày dặn hơn.
Ánh mắt anh dừng lại một thoáng rồi quay đi.
Sau khi Thẩm Sơ Ý rửa mặt xong, bầu không khí trên bàn ăn hết sức hài hòa. Bà cụ và bác sĩ Trần lần lượt đặt câu hỏi.
Chẳng hạn như: “Tiểu Lương à, cháu đến thành phố Ninh một mình à?”
“Vâng.”
“Mọi người trong gia đình cháu yên tâm về cháu đến vậy sao?”
“Từ nhỏ cháu đã khá độc lập rồi ạ.”
“Chị gái cháu lớn hơn cháu bao nhiêu tuổi? Đã kết hôn chưa?”
…
Ví dụ như thế đó. Thẩm Sơ Ý nghe đến mức ngán ngẩm nhưng mà từ đầu đến cuối, chàng trai đối diện lại luôn bình tĩnh trả lời, Luvevaland chấm co, xưng hô từ “dì” cũng đổi thành “dì Trần” luôn rồi.
Nhờ có anh thu hút sự chú ý nên cô đã lén tách lòng đỏ của quả trứng luộc rồi chôn dưới đáy bát mà không để mẹ mình phát hiện.
Lương Tứ nhìn thoáng qua động tác dè dặt của cô rồi nhướng mày.
Thẩm Sơ Ý ngẩng đầu lên. Biết anh đã phát giác, cô lập tức nghẹn lại. Dù sao thì cô vẫn cảm thấy: Biết đâu anh sẽ ghi hận vì tối qua cô không chịu cho anh thuê phòng, từ đó vạch trần hành động này của cô.
Tuy nhiên, mãi đến khi cô vào phòng bếp để gạt nó vào thùng rác, sự việc này vẫn không bị người khác phát hiện.
Thẩm Sơ Ý quay lại phòng khách một lần nữa: “Mẹ ơi, vì sắp khai giảng nên con và Phương Mạn đã hẹn nhau đi mua văn phòng phẩm mới vào hôm nay rồi ạ.”
Trần Mẫn gật đầu rồi lại đưa tiền cho cô: “Đừng tiêu xài lung tung và ăn vặt tùy tiện đấy nhé. Chúng không tốt cho sức khỏe đâu.”
Cách hai mẹ con họ sống chung với nhau có phần vượt khỏi dự đoán của Lương Tứ.
Nói một cách chính xác thì đối với anh – một người từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ thiếu tiền – thì Lương Tứ khó mà tưởng tượng được việc cô chỉ có thể lấy tiền trong những trường hợp như mua văn phòng phẩm. Luvevaland chấm co
Anh nhìn Thẩm Sơ Ý ở phía đối diện. Một cô gái sinh ra ở vùng sông nước khác với những cô gái tại Bắc Kinh, tuy mềm mại nhưng lại kiên cường.
Ánh mắt của Lương Tứ rơi vào bàn tay đang cầm tiền của cô gái nhỏ nhắn.