Truyền Nhân Thần Y - Chương 873
Còn anh ta thì bình tĩnh liếc nhìn Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ, hy vọng họ có thể báo giá.
“Em thấy cô bé kia trông tội nghiệp quá, hay mình cũng xem thử đi.” Mã Hiểu Lộ sinh lòng thương hại với Cầm Nhi.
Nhưng lúc này Tô Vũ lại như không nghe thấy lời Mã Hiểu Lộ, hai mắt nhìn chằm chằm ba viên ngọc kia.
“Em gái, anh có thể cầm lên xem được không?” Tô Vũ tiến lên nói với Cầm Nhi.
Cầm Nhi nhún mũi, lén nhìn Mạnh Đông Dương, như đang xin ý kiến anh ta.
Chỉ thấy Mạnh Đông Dương khẽ gật đầu, đây là một con cá lớn, ra hiệu cho. Cầm Nhị, ý bảo có thể.
“Anh ơi mời cầm ạ.” Cầm Nhi làm động tác mời nói với Tô Vũ.
Tô Vũ mỉm cười, mấy người đứng chản trước Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ lúc nãy đều tránh ra, đùa à, ai cũng biết vừa rồi đối phương đã mạnh tay bỏ ra bốn triệu mua một bình sứ Thanh Hoa.
Hơn nữa trên tay đối phương cầm lệnh bài vàng, muốn mua mấy viên ngọc này chẳng phải dư dả sao.
Mà những người vừa nãy còn mỉa mai cô bé kia cũng lần lượt ngậm miệng, nếu thực sự được người như Tô Vũ để mắt tới, mấy viên ngọc trông tầm thường
này, bán với giá cao thế nào cũng không lạ.
Tô Vũ đi đến gần, nhẹ nhàng cầm lên một viên ngọc hình lợn, ngay lập tức. trên mặt anh lộ ra nụ cười hài lòng.
Cái gọi là đi mòn giày sắt không tìm ra, khi đến tay lại không tốn công sức.
Tô Vũ tìm khắp nơi nguyên liệu pháp khí, không ngờ ở đây lại tình cờ tìm được thành phẩm pháp khí, thực sự khiến anh rất bất ngờ.
Mấy viên ngọc này, tuy nhìn bình thường, nhưng Tô Vũ lại là đồ chôn dưới đất nhiều năm.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
Trên đó còn có chút mùi đất, hản là đồ mới đào lên không lâu. Không chỉ vậy nơi chúng ở còn là một mảnh đất tụ linh.
Ngọc hấp thụ linh khí từ đất phong thủy linh địa, theo thời gian nuôi dưỡng từ từ đã biến thành pháp khí, có thể nói chúng đã có linh tính cũng không quá đáng chút nào.
“Em gái, ba viên ngọc này anh ra giá một trăm ngàn, thế nào?” Tô Vũ nhẹ nhàng đặt viên ngọc trên tay xuống, cười nói với Cầm Nhi.
Hành động này của Tô Vũ một lần nữa gây xôn xao cả hội trường.
Họ nghỉ ngờ là mắt mình có vấn đề, hay hai người này hoàn toàn không theo lẽ thường, mức tăng giá cũng hơi quá rồi.
Thực tế, trong mắt người khác, ba viên đá này đúng là rất bình thường, nhưng trong mắt Tô Vũ lại vô giá.
Tin rằng nếu lúc này Thiện Bản Thanh có mặt chắc chắn sẽ không tiếc rải ngàn vạn để mua chúng, nên Tô Vũ ra giá một trăm ngàn, thực tế là đã chiếm một món hời lớn.
Lúc này lòng bàn tay của Mạnh Đông Dương bắt đầu toát mồ hôi lạnh, anh ta không ngờ đối phương trực tiếp ra giá nhiều như vậy. Nhưng anh ta nghĩ đối phương đã ra giá nhiều như vậy, tin chắc là vẫn có thể nâng lên.
Cầm Nhi hơi phấn khích, bộ dạng đó như muốn lập tức bán đồ cho đối phương, rồi lãt
Nhưng Mạnh Đông Dương lại ném cho cô bé một ánh mắt bình tĩnh, phải nói trẻ con nhà nghèo sớm gánh vác việc nhà. Mạnh Đông Dương ước chừng cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, lúc này có thể trầm ổn bình tĩnh, đúng là không dễ dàng gì.
“Ba viên ngọc này, mang ra ngoài viên nào chẳng đáng mấy trăm ngàn, tôi ra giá 150 ngàn.” Mạnh Đông Dương căn chặt răng rồi giơ tay nói.
Anh ta đang mạo hiểm, nếu mình ra giá 150 ngàn mà không ai tăng thêm, cuối cùng đồ sẽ tự mình bán tự mình mua, uổng công trả hoa hồng, tức là lỗ vốn.
Nhưng cho dù vậy, anh ta vẫn muốn thử, bởi anh ta gần như khẳng định, Tô Vũ hẳn sẽ không dễ dàng buông tay.
“Haha, thằng nhóc lông còn chưa mọc đủ, cậu biết được bao nhiêu lề lối trong mấy viên ngọc này? Cậu dám khẳng định mấy viên đá vụn này đáng giá nhiều vậy à?” Đám người xem náo nhiệt ở bên cạnh không nhịn được, không dám nói Tô Vũ, nhưng tùy tiện mắng vài câu với Mạnh Đông Dương thì họ cảm thấy vẫn có tư cách.
“Đúng đấy, nói cho bọn tôi nghe, để bọn tôi mở mang kiến thức đi.” Trong đó một số người hò reo, muốn xem miệng thằng nhóc có thể nhả ra ngà voi gì.
Bàn tay của Mạnh Đông Dương nhẹ nhàng lau lên ống quần nói: “Hừ, đám ếch ngồi đáy giếng các người, các người có biết đây là món đồ độc nhất vô nhị trên đời không. Từ thời Đại Đường Huy Tông, có người dùng ngọc Hòa Điền Mỹ của ‘Tân Cương điêu khắc mười hai con giáp kích cỡ như nhau tặng Quý phi. Trải qua ngàn trăm năm truyền thừa, cuối cùng nhà chúng tôi chỉ còn ba cái này, các người nói có phải món độc nhất không.”
Mạnh Đông Dương cũng dám nói bừa, nhưng anh ta nói cũng không phải không có căn cứ, những điều này anh ta cũng nghe người lớn tuổi trong làng kể chuyện, tự bịa thêm chút, lừa người thôi.