Song Trùng - Chương 442
Các vị lão tổng giật bắn người lập tức vây quanh Mục Hành, mỗi người một câu để giải thích.
“Thư ký Mục, bọn trẻ đều còn nhỏ khó tránh khỏi không hiểu chuyện. Chúng tôi về nhà nhất định sẽ phạt nặng tụi nó, cậu cũng đừng để chuyện này ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác của công ty chúng ta chứ.”
“Lịch Tổng nói rất đúng, là tiểu nữ nhà tôi có lỗi trước, tôi sẽ bảo nó đi thay bộ lễ phục khác ngay. Ngoài ra tôi có thể tự phạt bản thân ba ly ngay tại đây, chỉ mong thư ký Mục chuyện lớn hoá nhỏ chuyện nhỏ hoá không.”
Dứt lời, Kim Tổng lập tức cầm lấy ba ly rượu trên bàn, lần lượt uống sạch tất cả.
Nhóm cậu ấm cô chiêu và mấy vị phu nhân của các lão tổng, không hiểu vì sao cha và chồng mình lại làm như thế. Nhưng thay vì tò mò thân phận của Mục Hành, người có thể khiến cho mấy vị lão tổng có tiếng trong ngành phải e dè, thì họ lại một khóc hai nháo ba treo cổ, nhằm gây sức ép để mấy vị lão tổng chừng phạt Mục Hành.
Mấy vị lão tổng liền nổi trận lôi đình, giáo huấn người nhà mình tại chỗ, khiến cho cả hội trường không thể không chú ý đến khu vực ồn ào này.
Mục Hành mặt lạnh như băng nhìn đồng hồ đếm ngược còn chưa đây một phút trên tay, cũng chẳng muốn nhiều lời thêm nữa, anh liền ra hiệu cho bảo vệ tiễn khách.
Lúc này bị người ta cưỡng chế đưa đây, mấy vị lão tổng không nhịn được nữa quát lên:“Chỉ vì chuyện nhỏ này mà cậu dám đối xử với chúng tôi như thế, cậu đã hỏi qua ý của Tịch Tổng hay chưa?”
Mục Hàng từ tốn chỉnh lại lễ phục của bản thân, khoé miệng khẽ nhếch lên:“Các cô cậu thiếu gia và tiểu thư nhà các vị, ban nãy trước mặt Boss của tôi, gọi ngài ấy là…trai bao.”
Giọng điệu của Mục Hành vô cùng nhẹ nhàng, thế nhưng lại như tiếng sét giữa trời quang, khiến cho bốn lão tổng chết đứng.
Ngay sau đó, họ không còn chút tinh thần nào để phản kháng nữa, mà bị bảo vệ lôi đi không chút thương tình, rồi bị ném ở cửa sau của khách sạn.
Cảm nhóm người còn lại thì hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì trước mặt Kim đại tiểu thư đã tối sầm, má phải đỏ lên và vô cùng đau rát.
Kim phu nhân không giấu được giận dữ ôm lấy con gái đang khóc lóc vô cùng đáng thương, miệng gào lên:“Các người điên à? Dám đánh con gái tôi!”
Kim Tổng sắc mặt cứ như có một đám mây đen vây lấy hừ lạnh:“Chưa đánh chết nó đã là ơn phước lắm rồi, sao bà không hỏi chuyện tốt mà nó vừa làm là gì.”
Kim phu nhân bật khóc:“Dù nó có làm gì sai thì cũng là con gái ông, ông lại nhìn con gái mình bị người ta tát ở trước mặt như vậy, ông xứng đáng làm cha nó không?”
Bà ta cứ nghĩ chồng mình sẽ nhận ra lỗi lầm mà xin lỗi con gái, cũng như giải quyết lão già vừa đánh con gái mình. Nào ngờ lời vừa dứt, xung quanh đã vang lên hàng loạt tiếng bốp vô cùng chói tai.
Không chỉ Kim phu nhân mà tất cả các vị phu nhân đều hoảng hồn khi nhìn thấy chồng mình ra tay vô cùng tàn nhẫn mà đánh con cái của mình. Thậm chí khoé môi của Lý công tử đã ứa máu từ lúc nào chẳng hay. Khung cảnh bây giờ phải nói là ồn ào và hoảng loạn vô cùng, với tiếng hét, tiếng khóc, tiếng quát, không tài nào phân biệt được nữa.
Cuối cùng chỉ nghe văng vẳng một câu nói từ chỗ họ.
“Dẫn theo tụi mày là để tạo mối quan hệ, không ngờ tụi mình lại coi trời vằng vung mà đi gây hấn với người đó…về sau cả gia tộc chúng ta coi như không còn chỗ đứng ở cái đất Thủ Đô này nữa rồi…”
***
Bên trong hội trường, Mục Hành nhận được thông báo ông cụ Tịch đã chuẩn bị xong, bữa tiệc đã có thể chính thức bắt đầu, thì liền đi lên trên bục đảm nhận luôn vai trò MC.
“Kính thưa các vị khách quý của Tịch Thị ngày hôm nay, lời đầu tiên tôi thay mặt Tịch Tổng gửi lời cảm ơn đến mọi người vì sự hiện diện ngày hôm nay. Ngoài ra để mọi người trông thấy một số cảnh không hay, thành thật xin lỗi. Tiếp sau đây, mời mọi người hướng mắt về sân khấu, Tịch lão tướng quân muốn dành đôi lời để chia sẻ với mọi người.”
Nghe đến tên mình, ông cụ Tịch đứng dậy đi lên bục. Ông mặc một bộ đồng phục quân đội hạng nguyên tướng, với áo khoác màu xanh đậm và dải lưng vàng óng. Ánh đèn sân khấu chiếu sáng lên khuôn mặt già nua của ông, tạo nên một bầu không khí trang nghiêm và quyền lực.
Ông cụ đứng thẳng, với tư thế vững chắc và tự tin. Ông khẽ nghiêng đầu, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào khán giả trong hội trường. Hiện tại, không ai có thể lờ đi sự hiện diện tỏa ra từ vị trí của ông.
Trên bục, ông cụ không chỉ là một người đứng đó phát biểu, mà ông còn thể hiện sự đại diện cho sự mạnh mẽ và sự kiên định của cả gia tộc nhà họ Tịch. Với mỗi cử chỉ và biểu hiện của mình, ông truyền tải thông điệp về sự quyết tâm và sự không dễ dàng để xúc phạm hoặc xem nhẹ gia đình và gia tộc của ông.
…—————-…