Pháo Hôi Tay Xé Hào Quang Vai Chính - Chương 104
Tuy Địch Phi Bạch nói với Không Thanh căn cứ Thần Hi Cơ cách nơi này cũng không xa, nhưng cái gọi là không xa này cũng chỉ là so với các căn cứ khác, trên thực tế, bọn Lữ Siêu gần như lái xe cả đêm, mặt trời cũng đã lên, cuối cùng mới thấy được địa bàn căn cứ Thần Hi Cơ.
Không Thanh cuối cùng cũng biết vì sao trước khi xuất phát Địch Phi Bạch không chê phiền đi dặn dò đám đồng đội, đội ngũ hơn trăm người, mấy chục chiếc xe, lại chạy qua đêm, tài xế phụ trách lái xe dễ dàng mệt nhọc không nói, đội viên khác nhóm cũng dễ dàng thả lỏng cảnh giác, loại tình huống này tuyệt đối không phải là chuyện Địch Phi Bạch thân làm đội trưởng muốn thấy.
Trước tiên chích cho đội viên một mũi dự phòng, để đội viên đề cao cảnh giác, mới bảo đảm được tất cả mọi người trong đội ngũ có thể bình an trở lại căn cứ.
Dọc đường đi Lữ Siêu cũng không phải lái xe cả đêm một mình, khi rạng sáng chị Hồng đã xung phong nhận việc thay thế Lữ Siêu lái từ nửa đêm đến sáng, Lữ Siêu do dự một chút, cuối cùng vẫn đồng ý, tìm cơ hội thích hợp đổi chỗ với chị Hồng.
Lái xe từ đêm đến sáng xác thật sẽ mệt hơn so với lái xe trước nửa đêm, nhưng chị Hồng thận trọng, để cô lái xe sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Còn có thể gặp nguy hiểm đụng trúng tang thi linh tinh hay không, vậy thì không cần bọn họ nhọc lòng, có dị năng giả hệ hỏa cấp ba Địch Phi Bạch tự mình dẫn đường ở đoàn xe đằng trước, nói vậy có thể né tránh phần lớn nguy hiểm, huống chi, đại lão thật sự dị năng giả hệ thủy cấp bốn bạn học Cố còn đang ngồi cùng bọn họ trên một chiếc xe, có tôn đại thần này ở đây, an toàn tính mạng của một xe người bọn họ đây đều được bảo đảm.
Không Thanh vẫn chưa biết mình đã trở thành tâm phúc của mấy người Lữ Siêu, cả đêm nay đều yên lặng dựa ngồi trên ghế lái nhắm mắt dưỡng thần, như đã ngủ say, lại như chỉ đơn thuần là nghỉ ngơi dưỡng sức.
Mãi cho đến khi hình dáng căn cứ Thần Hi Cơ xuất hiện trong phạm vi tầm mắt mọi người, Không Thanh mới mở mắt, tay hạ xuống cửa sổ xe, tò mò quan sát cái căn cứ cũng không tệ lắm trong lời người sống sót này.
Quy mô căn cứ Thần Hi Cơ cũng không lớn, ước chừng cũng chỉ có thể chứa vài chục nghìn người, nhưng chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đều hoàn hảo, dù không được phép tiến vào căn cứ, chỉ nhìn vòng tường vây cao lớn rắn chắc bên ngoài căn cứ kia đã có thể làm người ta cảm giác được cảm giác an toàn sâu sắc, khó trách những người sống sót vùng phụ cận này tranh bể đầu để gia nhập căn cứ Thần Hi Cơ.
“Cuối cùng cũng đi vào địa bàn của Thần Hi Cơ.”
Thanh âm kích động khó kìm nén, còn mang theo một tia nghẹn ngào, đúng là Lữ Siêu tối hôm qua lái xe đến hơn nửa đêm, rạng sáng mới nhường ghế lái cho chị Hồng.
Đánh một giấc vài tiếng, tinh thần Lữ Siêu tốt hơn rất nhiều, vừa mở mắt ra đã bị quy mô căn cứ Thần Hi Cơ làm chấn động một phen, nếu không phải còn phải giữ hình tượng đội trưởng của mình trước mặt đồng đội, lúc này Lữ Siêu đã sắp cùng các đồng đội khác của mình khóc một trận ra trò.
Một đường này bọn họ đều quá vất vả.
Nếu không phải may mắn gặp Không Thanh, trời xui đất khiến kéo vị đại lão này đồng hành cùng bọn họ, chỉ bằng vào năm người bọn họ cũng không biết đến năm nào tháng nào mới có thể thuận lợi tới căn cứ Thần Hi Cơ.
Giờ này khắc này, Lữ Siêu lại một lần nữa cảm thấy vô cùng may mắn vì quyết định lúc trước của mình.
Trong lúc Lữ Siêu đang cảm khái trong lòng, chị Hồng trên ghế lái bỗng nhiên kinh hô một tiếng, sau đó mạnh mẽ đánh tay lái về bên phải rồi dẫm phanh, kinh động đám người trên xe.
“Chị Hồng, làm sao vậy?”
“Là Tiểu Ngôn, vừa rồi hình như tôi nhìn thấy Tiểu Ngôn.” Vừa nói chuyện, chị Hồng vừa mở cửa ghế lái, gấp không chờ nổi xuống xe.
Những người khác vừa nghe, cũng theo đó mở cửa xe, chạy đuổi theo chị Hồng.
Không Thanh vốn không muốn xuống xe, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đi xem cũng được, ngoài Lữ Siêu ra, thực lực của đám chị Hồng bọn họ đều không tính là mạnh, ở nơi trời xa đất lạ này, nhỡ đâu có hại mình cũng có thể kịp thời ra tay tương trợ.
Không Thanh xuống xe, nhìn thấy chị Hồng ôm một nam sinh mười sáu mười bảy tuổi, khóc không thành tiếng, mà đám người Lữ Siêu cũng đang đứng một bên lau nước mắt.
“Tiểu Ngôn, sao chỉ có một mình em? Những người khác đâu?”
Nam sinh tên Tiểu Ngôn ôm chị Hồng, khóc đến nước mắt nước mũi lẫn lộn, dùng thanh âm xen lẫn với tiếng nức nở, tủi thân nói: “Đã chết rồi…… Ngoài em và Lộ Lộ, Nhã Nhã, mọi người đều đã chết rồi……”
Bỗng nhiên nghe được tin dữ như vậy, chị Hồng không kịp thương tâm, cố nén bi thương truy vấn hỏi: “Vậyy Lộ Lộ và Nhã Nhã đâu? Mấy đứa nó đang ở đâu?”
“Bị bắt đi…… Chị Hồng, anh Siêu, mọi người còn tinh hạch không? Có thể cho em mượn một ít hay không, chỉ cần 25 viên tinh hạch là đủ, vậy là có thể cứu Lộ Lộ và Nhã Nhã trở về.”
“Đừng khóc, nói rõ ràng mọi chuyện, Lộ Lộ và Nhã Nhã rốt cuộc bị ai bắt đi?” Lữ Siêu đã sắp vội muốn chết, ngữ khí nói chuyện cũng nghiêm khắc hơn vài phần.
Bị rống Lữ Siêu một câu, Tiểu Ngôn bị dọa ngốc, không dám tiếp tục khóc huhu chọc người ta phiền, giơ tay xoa khuôn mặt dơ hề hề của mình, mở miệng giải thích: “Lúc ấy, chúng em sau khi tách ra chạy trốn, không bao lâu đã bị tang thi cấp hai đuổi theo, chú Lưu và chú Triệu thúc vì bảo hộ chúng em, tất cả đều chết dưới tay tang thi cấp hai, em và Lộ Lộ Nhã Nhã đến khóc cũng không dám khóc, suốt một đường hoảng không chọn đường cắm đầu chạy trốn, lại vẫn bị tang thi cấp hai đuổi theo, ngay khi cả ba người chúng em đều cho rằng lần này chết chắc rồi, chúng em gặp được một tiểu đội ra ngoài thu thập vật tư săn thi, bọn họ ra tay giết tang thi cấp hai, cứu chúng em.”
“Lúc ấy, em và Lộ Lộ, Nhã Nhã đều cho rằng lúc ấy thật sự được cứu giúp, không ngờ vừa thoát hang hổ lại vào ổ sói, người của tiểu đội săn thi kia sau khi cứu chúng em trực tiếp giở công phu sư tử ngoạm, đòi chúng em 30 viên tinh hạch, nói là trả ân cứu mạng, chúng em lấy không ra, bọn họ lại buộc ba người chúng em phải gia nhập đội ngũ bọn họ, làm việc cho bọn họ.”
“Lộ Lộ Nhã Nhã và em lật tung hết túi trên người, vất vả lắm mới moi ra được năm viên tinh hạch, có lẽ là thấy trên người chúng em thật sự không có chút nước luộc gì, bọn họ trưng vẻ mặt ghét bỏ nhận lấy năm viên tinh hạch, đuổi em đi, nói là em phải gom đủ 25 viên tinh hạch rồi đến chuộc lại Lộ Lộ và Nhã Nhã.”
Nói đến đây, Tiểu Ngôn dường như đã nhớ tới chuyện gì đó thương tâm, lại nhịn không khóc: “Chị Hồng, anh Siêu, mọi người hãy cứu Lộ Lộ và Nhã Nhã đi, người trong đội ngũ kia đều không phải là cái thứ gì tốt, lúc em còn chưa bị đuổi đi, một buổi tối nọ em tận mắt nhìn thấy năm sáu tên đàn ông đội bọn họ chạy tới quấy rầy Lộ Lộ và Nhã Nhã, bắt Lộ Lộ và Nhã Nhã bồi bọn họ ngủ, em đi cản còn bị đánh một trận, thiếu chút nữa đã bị đánh chết, bọn họ đuổi em đi, lại không buông tha Lộ Lộ và Nhã Nhã, rõ ràng là có rắp tâm khác.”
Vừa nghe lời này, Lữ Siêu nhịn không được mắng một câu thô thiển, tức giận đến tái mét mặt mày.
“Thật là buồn cười, mạt thế, thân là nhân loại may mắn còn tồn tại, không biết hỗ trợ lẫn nhau thì thôi, lại còn hại nhau, thật là quá đáng, em đừng lo, tụi anh nhất định sẽ cứu Lộ Lộ và Nhã Nhã ra.”
Tiểu Ngôn thấy Lữ Siêu đồng ý đi cứu Lộ Lộ và Nhã Nhã, không giả câm giả điếc khoanh tay đứng nhìn, không khỏi vui mừng quá đỗi, nhanh chóng kể toàn bộ tình huống mình biết cho Lữ Siêu.
“Anh Siêu, đội trưởng tiểu đội săn thi này tên Trịnh Long, đội viên của gã ta đều gọi gã là anh Long, là một dị năng giả hệ lực lượng cấp hai.” Tiểu Ngôn biết, Lữ Siêu là dị năng giả hệ hỏa cấp một, sợ anh gặp anh Long sẽ thiệt thòi, nhanh chóng nhắc anh.
Lữ Siêu cười cười, duỗi tay xoa tóc Tiểu Ngôn, tự tin mười phần nói: “Không sợ, chỉ là môt thằng gà hèn dị năng giả hệ lực lượng cấp hai, không có gì phải sợ.”
Có đại lão như bạn học Cố ở đây, đám tôm tép kia có cái gì mà lại sợ quá?
Từ miệng miệng Tiểu Ngôn, bọn Lữ Siêu còn đã biết được không ít tình hình.
Thì ra, bao gồm cả tiểu đội săn thi của đám anh Long, vùng phụ cận quanh đây còn có vài tiểu đội săn thi thực lực không tồi, bọn họ đóng quân tại đây đều là muốn tìm cơ hội chính thức gia nhập căn cứ Thần Hi Cơ.
Mọi người đều biết, điều kiện gia nhập căn cứ Thần Hi Cơ cực kì hà khắc, không chỉ cần có người của căn cứ Thần Hi Cơ dẫn vào và chịu trách nhiệm, tự thân còn phải có thực lực nhất định, có thể cống hiến cho căn cứ Thần Hi Cơ.
Tiểu đội bọn anh Long rất muốn gia nhập căn cứ Thần Hi Cơ, nhưng bất hạnh thay không ai dẫn vào, cũng không biết bọn họ nghe được tiếng gió từ nơi nào, nói là có thể tiêu tinh hạch hối lộ người phụ trách thẩm tra tư cách, mua một danh ngạch gia nhập căn cứ Thần Hi Cơ chính thức, cho nên bọn họ mới vội vã thu thập tinh hạch khắp nơi, đến cả đứa nhỏ tay trói gà không chặt như Tiểu Ngôn còn bị đuổi ra làm sức lao động thu thập tinh hạch.
Lữ Siêu muốn đi cứu đồng bạn của mình về, nhưng anh cũng biết, chỉ bằng mấy người bọn họ, đừng nói đến cứu người, tìm tới cửa có lẽ còn giống tự tìm đường chết hơn, cho nên trước khi hành động, anh cố ý dẫn theo Tiểu Ngôn tới gặp Không Thanh.
Tiểu Ngôn thật ra đã sớm chú ý tới thiếu niên nhìn qua không lớn hơn mình bao nhiêu kia, thấy Lữ Siêu giới thiệu Không Thanh trịnh trọng như vậy, còn cảm thấy đặc biệt kỳ quái.
Chẳng lẽ người này là đội viên mới gia nhập đội bọn họ sao?
Cho đến khi cậu ta nghe thấy lời Lữ Siêu: “Tiểu Ngôn, tới đây, anh giới thiệu cho cậu một chút, vị này chính là bạn học Cố Không Thanh, nhờ ơn cậu ấy mà bọn anh mới có thể toàn đội bình yên vô sự tiến vào Thần Hi Cơ.”
“Anh Siêu nói quá lời.”
Không Thanh biết, Lữ Siêu nói như vậy là đang tỏ vẻ cảm ơn với mình, nhưng cậu cũng không cảm thấy mình thật sự giúp đỡ bọn Lữ Siêu chuyện gì, dù không có mình, bọn Lữ Siêu cũng có thể đi vào Căn cứ Thần Hi Cơ, chẳng qua là sẽ mất nhiều thời gian hơn một chút thôi.
“Cứu người quan trọng, tôi cũng đi xem tình huống cùng mọi người vậy.”
Không Thanh không phải là người thích xen vào việc người khác, nhưng mấy người Lữ Siêu đều để lại cho Không Thanh ấn tượng không tồi, mọi người ở chung cũng rất vui vẻ, Không Thanh cũng nguyện ý làm người tốt, ra tay giúp bọn họ một phen.
Tiểu Ngôn tuy rằng rất tò mò đối với Không Thanh, nhưng là cậu ta rõ ràng lo lắng cho bạn mình hơn, nghe được Không Thanh nói như vậy, cũng nhanh chóng thúc giục bọn Lữ Siêu và chị Hồng đi cứu người.
Dưới sự dẫn đường của Tiểu Ngôn, đoàn người Không Thanh rất nhanh tìm tới được tiểu đội săn thi của Trịnh Long.
Người của tiểu đội săn thi này rõ ràng nhận ra Tiểu Ngôn, nhìn thấy Tiểu Ngôn mang theo một đám người trở về, một gã đàn ông trung niên mặt sẹo trong đó hi hi ha ha đứng lên, mở miệng trêu ghẹo: “Ấy? Thằng nhóc ranh, về nhanh thế à? Gom đủ 25 viên tinh hạch chưa?”
Tiểu Ngôn không để ý tới lời khiêu khích ấu trĩ của những người này, giả vờ trấn định nói: “Tinh hạch thì bạn tôi có, phiền anh giúp tôi báo một tiếng, tôi muốn gặp anh Long một lần.”
“Thằng ranh, anh Long là người nào, mày muốn gặp thì gặp à, tinh hạch đâu? Cho tao nhìn xem trước, nếu số lượng tinh hạch không thành vấn đề, tao sẽ vào thông báo cho àmy.”
Tiểu Ngôn nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn về phía Lữ Siêu, Lữ Siêu buông ba lô xuống, lấy ra 25 viên tinh hạch từ trong đó, đưa cho Tiểu Ngôn.
Cũng may hồi trước đào tinh hạch cho bạn học Cố, kiếm lời được một ít, nếu không thì Lữ Siêu hiện tại cũng không có đủ tinh hạch tới chuộc lại đồng bạn.
Tiểu Ngôn nhận tinh hạch, đưa cho đối phương, vốn tưởng gã đàn ông mặt sẹo nhận được tinh hạch xong sẽ thực hiện lời hứa, thả hai bạn của mình ra.
Không ngờ gã mặt sẹo nhìn thấy Lữ Siêu lập tức lấy ra 25 viên tinh hạch, mày cũng chưa nhăn một chút, đã suy đoán ba lô của Lữ Siêu chắc chắn còn nhiều tinh hạch hơn, nổi lòng tham, sửa miệng nói: “Không tồi, là 25 viên tinh hạch, không thừa không thiếu, thằng ranh con, từ hôm nay trở đi, mày coi như trả xong ơn cứu mạng của bọn tao, hoàn toàn tự do.”
“Có ý gì?” Tiểu Ngôn ngu người, trong lòng Lữ Siêu và bọn chị Hồng cũng nổi lên một dự cảm xấu.
“Ý của tao là, thằng ranh à, mày tổng cộng nộp lên cho bọn tao 30 viên tinh hạch, 30 viên tinh hạch này tính là một cái mạng nhỏ của mày, từ đây, chúng ta đã thanh toán xong, còn hai con bạn kia của mày, muốn chuộc lại bọn nó thì mày phải giao cho tụi tao một trăm viên tinh hạch mỗi người.”
“Một trăm viên tinh hạch?”
Đây đã không còn công phu sư tử ngoạm, mà là cướp bóc trắng trợn, Tiểu Ngôn tức giận đến nỗi đỏ mắt, cả người ngăn không được cơn run rẩy.
Gã đàn ông mặt sẹo thưởng thức bộ dạng Tiểu Ngôn chật vật cuồng nộ nhưng không làm được gì, được tiện nghi còn khoe mẽ: “Thằng ranh con, mày đừng có nghĩ là mày không lời, giờ đã là thời đại gì rồi, một đứa con gái xinh tươi mơn mởn, một trăm viên tinh hạch, sao cũng không tính là quý mà nhỉ?”
“Tao liều mạng với mày!”
Tiểu Ngôn cũng biết, hai trăm viên tinh hạch, dù là gom hết toàn bộ tinh hạch trên người bọn anh Siêu và chị Hồng có lẽ cũng không đủ, những người này rõ ràng muốn chà đạp cậu ta.
Ngay trước khi Tiểu Ngôn nhào lên liều mạng với người ta, Lữ Siêu nhanh tay lẹ mắt ra tay cản, thấp giọng khuyên nhủ: “Tiểu Ngôn, bình tĩnh một chút, không cần phải xúc động.”
Trấn an xong Tiểu Ngôn, Lữ Siêu lại quay đầu, nhìn về phía Không Thanh, cầu xin: “Bạn học Cố, có thể mượn cậu hai trăm viên tinh hạch được không?”
“Đương nhiên có thể.” Không Thanh đồng ý không chút do dự.
Gã đàn ông mặt sẹo thật ra đã sớm chú ý tới Không Thanh, giữa đoàn người của Lữ Siêu, cũng chỉ có Không Thanh là hạc trong bầy gà, khí chất độc đáo, càng đừng nói tới Không Thanh còn lớn lên cực kì đẹp, làm người phải chú mục cũng chẳng có gì là lạ.
Thấy Không Thanh không do dự dù chỉ một giây, tùy tay đã đưa ra một tràng tinh hạch trong suốt, gã đàn ông mặt sẹo vừa rồi còn sống chết không chịu giúp Tiểu Ngôn thông báo một tiếng đảo mắt, lập tức sửa miệng nói: “Bọn mày chờ ở đây, tao đi vào thông báo cho anh Long.”
_______________________________________
Editor có lời muốn nói:
Chuyên mục hỏi đáp: Đoán xem chấn bé đù ở đâu nào?
Hỏi vậy thôi chớ editor cũng hông biếc:>>