Ôn Nhu Ái Nhân - Chương 37
Sư Giá buồn bực không nói gì.
Lâm Dương thấy bộ dạng nàng như vậy, ghé sát vào Sư Giá nhỏ giọng hỏi: “Không phải chứ? Giận rồi à? Chỉ vì mình không nói được nàng sẽ thích cậu ở chỗ nào sao?”
Sư Giá vẫn như cũ không lên tiếng, trên khuôn mặt xinh đẹp kia hiếm khi xuất hiện một chút tính khí trẻ con, chính là bộ dáng nhỏ mọn.
Dáng vẻ như một đứa trẻ nếu không dỗ dành tốt sẽ trở nên cáu kỉnh, chỉ cần một viên kẹo là có thể khiến đứa trẻ mặt mày vui vẻ trở lại.
Lâm Tương thấy thế bật cười, mở máy tính, nhìn hình ảnh phản chiếu của người ngồi trên sô pha trên màn hình, cười nói: “Nàng đang nhìn cậu.”
Sư Giá ngẩng đầu, mới phát hiện Lâm Tương lại lừa gạt mình, nàng nhịn không được hung hăng trừng mắt liếc đối phương một cái.
Lâm Tương cười thầm, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: “Bạn học Sư Giá nhà ta, thành tích xuất sắc, công việc nổi trội, dáng vẻ xinh đẹp, tính cách dịu dàng, làm người lương thiện, có năng lực, toàn thân chỗ nào cũng là ưu điểm, không ai là không thích. Được chưa? Nàng thích cậu cũng là chuyện rất bình thường, cho dù nàng là ngôi sao thì thế nào, cậu mới là tốt nhất.”
Cơn mưa lời khen của Lâm Tương bất ngờ ấp tới, làm cho Sư Giá có chút mờ mịt, bất quá bàn tay mảnh khảnh của người trước mặt đã đặt lên đầu nàng, tóc của nàng bị Lâm Tương xoa nhẹ hai cái, “Đừng rối rắm nữa, nếu không sẽ bị nàng nhìn ra là cậu thích nàng đó! Nhanh cho mình xem vụ án nào!”
Sư Giá không nhịn được đỏ mặt.
Ồ, bị người ta nhìn ra rồi.
Nàng đúng là có chút thích Tang Thúc.
Nói chuyện phiếm thì như vậy, nhưng khi Lâm Tương làm việc cũng rất đáng tin cậy, bây giờ điều cô quan tâm nhất chính là chuyện của Sư Giá.
“Video giám sát vụ tai nạn xe cộ năm đó khiến cho Du lão sư tử vong đều bị cha mẹ ruột của cậu mua lại, bây giờ muốn tìm khẳng định cũng sẽ không tìm được. Nhưng cậu có thể đến thư phòng trong nhà tìm thử, xem có thể tìm được hay không, vạn nhất tài liệu lưu trữ vẫn còn thì sao? Năm đó bởi vì không có chứng cứ chứng minh Sư Minh Yên lái xe, cho nên chỉ có thể tìm ra được người gánh vác thay, người này đến bây giờ vẫn còn ở trong tù, có thể khiến cho người như thế phản cung chỉ có thể là vì tiền. Coi như không có video giám sát, nhưng lại có nhân chứng, chính là cậu.” Lâm Tương phân tích nói.
“Năm ấy cậu không ra tòa làm chứng, còn không phải bởi vì Tống lão sư biết đám người họ Sư kia là người thân của cậu nên không muốn truy cứu tới cùng à. Tống lão suy nghĩ như vậy là tốt nhất cho cậu nhưng bây giờ cậu muốn lật lại vụ án của Du lão sư để xét xử lại, về tình về lý cũng không có gì sai.”
Du lão sư là mẹ nuôi của Sư Giá, trước kia tên của nàng là Tống Giá, chứ không phải là Sư Giá.
“Thế nên bây giờ, chúng ta đã có hai bằng chứng. Người ngồi tù bây giờ không phải là tài xế gây tai nạn năm đó, mà cậu cũng là người đã tận mắt chứng kiến chuyện năm đó.”
Lâm Tương nói: “Chúng ta có hai chứng cứ này, lại yêu cầu người ngày đó ở cùng với Sư Minh Yên đứng ra làm chứng. Những người đó đều là phú nhị đại, có chút tiền lại tham hư vinh thích khoe khoang, sau này ai tiếp quản bệnh viện nhà họ Sư, đây không phải là chuyện vừa nhìn liền hiểu sao? Người tình nguyệt làm chứng cho cậu hẳn là không ít.”
Sư Giá suy nghĩ một chút, che đầu: “Thật khó chịu.”
Lâm Tương hiểu ý nàng, vỗ vỗ vai nàng: “Không sao đâu, mình biết cậu không muốn gặp những người đó, nhưng lần sau mình sẽ đi với cậu.”
Hai người không cố ý hạ giọng khi thảo luận vụ án, người ngồi trên ghế sô pha trong phòng đương nhiên cũng nghe thấy.
“Không cần đi, em viết một cái danh sách, tôi sẽ bảo Từ Khải Lỵ đi xử lý.” Lúc này Tang Thúc ngồi ở trên ghế sô pha bỗng nghiên mở miệng nói, khi tầm mắt của hai người bên kia bàn nhìn sang, cô cũng không trốn tránh: “Bác sĩ Sư không phải bề bộn nhiều việc sao? Chút việc nhỏ này có thể giao cho tôi, tuy nói Từ Khải Lỵ chỉ là trợ lý sinh hoạt của tôi, nhưng nàng quen thuộc với những nhị thế tổ kia còn nhiều hơn em, hơn nữa hiệu suất làm việc cũng rất nhanh.”
Người có thể bên cạnh cô lâu như vậy, làm sao có thể là hạng người tầm thường?
Lâm Tương nhíu mày, không nói gì.
Sư Giá lắc đầu: “Loại chuyện này chị nhúng tay vào thì không tốt lắm.”
“Có cái gì mà không tốt? Em để ý chuyện tôi giúp em à?” Tang Thúc hỏi ngược lại.
Sư Giá: “Không phải, những người này sẽ không chủ động dính vào vụ án này. Bởi vì tôi là người thừa kế duy nhất, không thể không làm chứng cho tôi và nguyện ý giúp tôi làm chứng là hai việc khác nhau. Cũng có thể nói, lần này tôi đi cùng Lâm Tương, cũng đã chuẩn bị tâm lý bị người khác ghi hận.”
Tang Thúc khẽ cười ra tiếng: “Vậy thì đã sao? Tôi lại không sợ. Những kẻ đó đều là một đám ký sinh dựa vào trong nhà, bị người như thế ghi hận đối với tôi có bất kỳ ảnh hưởng gì sao? Lại nói…” Tang Thúc dừng một chút, “Nhà tôi nhiều tiền hơn bọn họ.”
Sư Giá: “…”
Lâm Tương: “…”
Lời này sao nghe thế nào, cũng cảm thấy người trước mắt mới thực sự là một nhị thế tổ ma vương đây?
“Giao cho tôi đi.” Tang Thúc lại nói một lần nữa, lần này ngữ khí kiên quyết hơn lần trước rất nhiều, “Còn nữa, ngày đó ở bệnh viện cũng kiểm tra một chút, Sư Minh Yên chắc chắn cũng bị thương, cho dù là không có cũng sẽ có chứng cứ nàng xuất hiện. Nếu như bị thương, có thể tìm được bác sĩ trị liệu năm đó của nàng, người này có thể chứng minh nàng đã uống rượu khi lái xe.”
Lâm Tương gật đầu: “Đúng vậy, nếu Sư Minh Yên không trực tiếp thừa nhận, chúng ta tìm ra nhiều chứng cứ bất lợi cho nàng càng tốt. Tôi thấy nàng cũng không phải là người có thể bảo trì bình thản, chỉ cần hoảng sợ sẽ lộ ra sơ hở. Đến lúc đó ở trên tòa án, chính là có lợi cho chúng ta.” Cô dừng một lát, như là đang hồi tưởng cái gì đó, tiếp tục mở miệng nói: “Lại nói, đoạn ghi âm lúc trước Sư Minh Yên uy hiếp cậu, còn giữ không?”
Còn có chuyện này, thiếu chút nữa cô đã quên.
Khi tai nạn của Du lão sư xảy ra, đó là năm Lâm Tương và Sư Giá tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, cả hai đều ở thành phố Cẩm Dương. Khi đó cô vẫn luôn bên cạnh Sư Giá, đối với rất nhiều chi tiết năm đó đều nhớ rất rõ ràng.
Sư Giá trầm mặc gật đầu. harry potter fanfic
Nàng làm sao có thể quên những thứ này, làm sao có thể xóa chúng?
Những thứ kia đều là dùng một mạng người để đổi lấy.
Lâm Tương xác định lại thời gian với Sư Giá một chút, sau khi sắp xếp xong nâng mắt nhìn đồng hồ, đã là nửa đêm.
Cô đứng lên vừa thu dọn đồ đạc vừa mở miệng nói: “Quyết định như vậy trước đi, cậu không cần đưa mình về, mình lái xe tới, đến lúc đó lại liên lạc, mình đi trước.”
Lâm Tương lại nhìn người nào đó vẫn ngồi bất động trên sô pha, mỉm cười vẫy tay với Tang Thúc: “Tôi đi trước, hai người từ từ nói chuyện, hẹn gặp lại.”
Nói xong, đồ đạc trong tay cô cũng thu dọn xong.
Sư Giá tiễn người ra cửa, Lâm Tương mang theo ánh mắt sâu xa đóng cửa lại.
Tang Thúc từ trên ghế đứng lên, chủ động đem bát đĩa trên bàn bỏ vào máy rửa chén.
Sư Giá thấy thế hơi sửng sốt một chút, “Để tôi làm.”
“Không có việc gì.”
“Xin lỗi, không nói trước cho chị biết tối nay nhà có khách.” Sư Giá rót thêm trà cho Tang Thúc, cùng cô ngồi trên sô pha.
Tang Thúc: “Tôi cũng không nói trước một tiếng với em mà đã tới đây, không phải do em, là do tôi.”
Sư Giá nghĩ tới cuộc nói chuyện vừa rồi với Lâm Tương, nàng nhìn Tang Thúc, ngập ngừng hỏi: “Chị có gì muốn hỏi tôi không? Chị cũng biết lúc tôi lên đại học mới được người trong nhà tìm về, lại nói Sư Minh Yên có lẽ càng giống đại tiểu thư hơn.”
Câu nói này đổi lấy một tiếng hừ lạnh của Tang Thúc.
“Là giả thì vĩnh viễn là giả. Cho dù em không phải người thừa kế bệnh viện, em so với Sư Minh Yên tốt hơn nhiều.”
Được khen ngợi, Sư Giá nhịn không được mỉm cười. Nàng biết mình nên biểu hiện bình tĩnh hơn một chút, nhưng bây giờ người nói lời này lại là Tang Thúc, trong lòng nàng đã sớm xem cô không giống với người khác.
Sư Giá nghĩ đến câu hỏi trước đó của Lâm Tương, “Nàng có ý đồ gì với cậu?”, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác chờ mong không biết là gì: “Tốt hơn chỗ nào?”
Nàng cười, nhìn Tang Thúc hỏi.
Những lời này trước đây Sư Giá tuyệt đối sẽ không hỏi, cho nên khi nói xong, chính nàng cũng sửng sốt một chút.
Tang Thúc lại không cảm thấy có gì khác thường, cực kỳ tự nhiên trả lời: “Tốt hơn rất nhiều, tốt bụng đáng yêu hơn, có năng lực độc lập hơn, so với nàng,…” Tang Thúc nói tới đây, nhìn người bên cạnh hai tay đang ôm lấy mặt mình, trong lòng cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nhìn ánh mắt của Sư Giá, thanh âm cô vừa thấp vừa mềm: “Càng làm tôi yêu thích hơn.”
So với nàng càng làm tôi yêu thích hơn.
Những lời này giống như một chiếc chuông cổ lớn trong đầu Sư Giá, lúc Tang Thúc nói ra, chiếc chuông lại vang lên…
Giờ phút này, trái tim vốn đã không bình tĩnh của nàng lại càng đập nhanh hơn.
Sư Giá mỉm cười quay mặt đi, nàng sợ mình sẽ trầm mê, sẽ trở nên không giống mình, gượng gạo nói sang chuyện khác: “Muộn vậy rồi chị còn tới tìm tôi là có chuyện gì à?”
Tang Thúc lắc đầu: “Tôi sợ tâm trạng em không tốt.”
Cô biết nàng nhìn thấy những bình luận kia sẽ khó chịu, cho nên cô liền một nắng hai sương đến thăm Sư Giá, sợ nàng vụng trộm khóc một mình.
Sư Giá cong cong khóe mắt: “Tôi không sao.”
“Đúng rồi, em đã đọc bài báo mới nhất về vụ án ở Tây Bắc chưa?” Tang Thúc mở điện thoại, khi đọc tin tức, cô cảm thấy không thể tin được, nhưng nhìn kết quả bây giờ cô lại khong nhịn được cảm thấy đúng là ý trời.
Sư Giá gật đầu, cảm khái: “Tôi cho rằng phán trọng hình đã là kết quả tốt nhất…”
Cách đây không lâu, khi bài báo viết về những cô gái bị lừa bán trong núi sâu được tung ra, mọi người còn chưa kịp lên tiếng phê phán đám thôn dân này, thì vụ hỏa hoạn do pháo hoa gây ra đã khiến người ta vỗ tay khen hay trước.
Ở một thị trấn nhỏ xa xôi như vậy, tội phạm bị giam giữ còn chưa thẩm vấn vốn cũng không có bao nhiêu, mà lần trước Sư Giá và Tang Thúc đến thôn Thiên Nhai, những người trong thôn này bị bắt đến đã chiếm toàn bộ trại giam.
Thời điểm này là thời điểm có thời tiết hanh khô, đồng thời cũng gần tới tết.
Trong lúc vô tình, vào ban đêm pháo hoa của người đi đường đã đốt cháy đống cỏ khô bên ngoài trại giam, khiến toàn bộ trại giam bốc cháy.
Trong 27 thôn dân bị bắt, không một ai may mắn thoát khỏi.
Tin tức này nếu là bình thường, mọi người có lẽ khi nhìn thấy sẽ cảm thấy đau lòng. Thế nhưng trước khi tin tức này xuất hiện, tin tức về việc mua bán các cô gái ở thôn Thiên Nhai đã càn quét tàn bộ Internet, lên cả hot search. Ngay cả sau phiên tòa đầu tiên, tin tức được phóng viên tiết lộ càng khiến mọi người phẫn nộ hơn—
“Wow! Đám người này thật sự là không có trái tim? Con gái của mình cũng cam lòng bán cho bọn buôn người? Biết rõ bé gái ở trong tay bọn buôn người không có giá trị gì, lẽ nào những người này không nghĩ tới những bé gái bị bán đi kia sẽ phải đối mặt với cái gì à?”
“Đúng là kẻ ác không chỗ nào là không có, thật là đáng sợ, tôi nhìn thấy tin tức nói có một cô gái ở thành phố Cẩm Dương, trời ạ, đây chính là ở phụ cận nhà tôi!”
“Các bé gái thật sự rất đáng thương, rất nhiều đứa bị giết hại lấy nội tạng…”
“Đầu thai vào nhà những người này đúng là xui xẻo!”
“Là bé trai thì không bán? Ha ha, quả nhiên là quốc nam, không giống bình thường!”
…
Khi tin tức về vụ hỏa hoạn được đưa ra, không có tiếng nói thương xót nào, chỉ nói—
Thiện ác cuối cùng sẽ có quả báo, gieo nhân ác thì sẽ nhận quả ác.