Hộ Quốc Chiến Thần - Chương 393
Lạc Trường Phong không lên tiếng, chỉ đưa mắt nhìn Lâm Vũ. Lâm Vũ khẽ gật đầu, mỉm cười.
Lạc Trường Phong liền hiểu ý, sau đó nghiêm túc nói với ông lão: “Ông có thể lựa chọn tin tưởng ông ta! Danh tiếng của ông ta rất tốt.”
Nghe thấy Lạc Trường Phong nói vậy, ông lão mới yên tâm một chút. Sau khi suy nghĩ một lúc, ông ấy gật đầu đồng ý với Lương Trung Nguyên. “Cảm ơn!”
Lương Trung Nguyên chắp tay với Lâm Vũ và Lạc Trường Phong, rồi lập tức dẫn ông lão đến quầy hàng của mình.
Lâm Vũ khẽ nhếch miệng, cũng đi theo. Thấy vậy, Lạc Trường Phong không khỏi tò mò. Theo anh ta biết thì Lâm Vũ không phải là người thích náo nhiệt.
Bọn họ đã giúp đỡ cuộc mua bán thành công, hắn còn muốn đi theo góp vui làm gì?
Chuyện này thật không bình thường!
Tuy trong lòng nghỉ hoặc nhưng Lạc Trường Phong cũng không hỏi mà chỉ tò mò đi cùng Lâm Vũ.
Đến trước gian hàng của Lương Trung Nguyên.
Ông ta chỉ vào những món đồ bên phải rồi nói: “Bất cứ món đồ nào ở đây đều có giá hơn hai ngàn vạn, thích cái nào có thể tùy tiện chọn.”
“Ừ,ừt
Ông lão cười gượng, gật đầu rồi nhìn chằm chằm vào những bảo bối. Nhìn cái này rồi lại nhìn cái kia.
Dường như không biết phải lựa chọn thế nào.
Lương Trung Nguyên cũng không vội, kiên nhẫn chờ đợi.
Sau vài phút trôi qua, ông lão giơ tay chỉ vào một vật màu đen trông giống như răng sói, rụt rè hỏi: “Tôi… lấy cái này được không?”
“Hửm?”
Lương Trung Nguyên khế cau mày, kinh ngạc nhìn ông lão: “Tại sao ông lại chọn cái này?”
“Cái này…” Ông lão xấu hổ gãi đầu: “Vậy tôi chọn cái khác.”
“Không!” Lương Trung Nguyên xua tay: “Ông cứ lấy nó đi, tôi chỉ tò mò thôi. Ở đây có nhiều đồ đẹp như vậy, tại sao lại chọn cái này?”
Ông lão nghe vậy lập tức ngượng ngùng nói: “Nhỏ, dễ giấu…
Đám người nghe vậy, đều cười khẩy.
Đúng là một kẻ ngu ngốc.
Không nhìn vào giá trị như thế nào, lại chỉ nhìn có dễ giấu hay không!
“Ông thật thông minh!”
Lương Trung Nguyên mỉm cười và ra hiệu cho ông ấy lấy thứ mình đã chọn. Ông lão cẩn thận cầm lên rồi bỏ ngay vật màu đen vào túi của mình.
Hành động này của ông ấy khiến đám người phải bật cười.
Ông lão ngượng ngùng nhìn bọn họ, cười gượng rồi bước đi.
Lâm Vũ khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói với Lạc Trường Phong.
Trong lòng Lạc Trường Phong khẽ động, nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh, mỉm cười.
“Thanh YI”
Đột nhiên, một tiếng hét phấn khích đã cắt ngang tiếng cười của mọi người. Lâm Vũ và Lạc Trường Phong quay lại, nhìn về phía sau đám người.
Chợt nhìn thấy Đằng Nghĩa đeo mặt nạ, nắm lấy tay ai đó.
Mặc dù người này cũng đeo mặt nạ nhưng từ dáng người và quần áo có thể nhận ra đây là một người con gái mảnh mai.
“Thả tôi ra! Anh nhận nhầm người rồi!”
Giọng nói của cô gái lạnh lùng, cô ấy muốn hất tay Đằng Nghĩa ra, nhưng anh ta giữ chặt lại.
“Em không thể gạt anh được đâu!”
Giọng nói của Đằng Nghĩa khẽ run rẩy, đưa tay muốn tháo mặt nạ của cô gái xuống.
“Cút đi!” Cô ấy tức giận hét lên, chặn tay Đằng Nghĩa lại.
Đằng Nghĩa không cam lòng, muốn tháo mặt nạ của cô ấy một lần nữa.
Anh ta vừa đưa tay ra, Lương Trung Nguyên đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nhìn Đằng Nghĩa: “Chàng trai, đây là chợ Quỷ Sương, không phải nơi để cậu gây chuyện!”