Hộ Quốc Chiến Thần - Chương 390
Không tới mấy phút sau thì liền đổ mưa lớn.
Cơn mưa lớn đột ngột ập tới khiến cho con đường vốn đã đìu hiu lại nhanh chóng trở nên càng lạnh lẽo.
Trong cơn mưa lớn, hai người ướt nhẹp, che đầu chạy vào trong mái hiên của tiệm để tránh mưa.
Đó là một ông lão đội mũ cỏ và một cô gái tóc buộc đuôi ngựa. Quần áo của hai người có chút cũ nát, lại hơi bẩn. Lại thêm trên người bị nước mưa làm ướt, khiến họ trông càng thêm chật vật.
Chỉ đơn giản giũ qua nước mưa trên người, cô gái cách một lớp cửa kính, nhìn vào bên trong tiệm.
Nhìn những món ăn nóng hôi hổi trong tiệm, cô gái nuốt nước miếng, vẻ mặt đáng thương nhìn ông lão.
“Ông ơi, cháu đói rồi, mình vào trong ăn chút gì đi.”
Cách lớp cửa kính, Lâm Vũ nghe rõ lời cô gái nói.
Ông lão quay đầu nhìn vào trong tiệm một cái, lại lắc đầu với cô gái.
Sau đó, ông lấy một gói mì từ trong túi ra, xé ra rồi đưa cho cô gái.
Cô gái không tình nguyện mà nhận lấy gói mì, dẩu miệng lên. “Mau ăn đi!” Khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông lão lộ ra nụ cười áy náy.
Cô gái khẽ mím môi, không tình nguyện mà đưa miếng mì tôm lên miệng, cắn từng chút một.
Khi cô gái ăn miếng mì tôm kia, ông lão lại lấy ra một chai nước khoáng đưa cho cô.
Cô gái hờn dỗi không nhận lấy, cúi thấp đầu ăn mì sống, vẻ mặt vô cùng ấm ức.
Nhìn dáng vẻ của cô gái, Lâm Vũ không nhịn được khẽ cười, dùng ánh mắt ra hiệu với Lạc Trường Phong.
Lạc Trường Phong hiểu ý, lập tức đứng dậy đi ra bên ngoài.
“Bên ngoài mưa lớn, đừng đứng ở đây nữa, vào trong tiệm ăn chút gì đó đi!”
Lạc Trường Phong cố hết sức nở một nụ cười thân thiện với ông lão và cô gái.
Cô gái đang muốn đồng ý, ông lão lại dùng sức kéo cô gái một cái, lại xua tay, cười ngượng ngùng nói: “Không cần đâu, chúng tôi..chúng tôi chỉ đứng ở đây trú
mưa thôi, mưa tạnh là đi luôn.”
“Cơn mưa này còn không biết khi nào mới tạnh đâu.”
Lạc Trường Phong khế cười, n cho ấm người, tránh đổ bệnh!”
: “Hai người đều bị ướt rồi, ăn chút đồ nóng
“Không cần, không cần đâu…” Ông lão liên tục xua tay, gương mặt lộ ra vẻ cảnh giác.
“Yên tâm, chúng tôi không bắt hai người trả tiền đâu, chúng tôi mời.” Lạc Trường Phong cười nói.
“Không cần, không cần mà…” Ông lão vẫn không ngừng xua tay, vẻ mặt càng thêm cảnh giác.
Lạc Trường Phong còn muốn khuyên tiếp, Lâm Vũ lại gõ nhẹ lên cửa kính, ý bảo anh ta trở về.
Lạc Trường Phong bất lực nhìn bọn họ rồi xoay người đi vào trong tiệm.
Lâm Vũ giơ tay gọi bà chủ của tiệm tới, hất mặt về phía hai ông cháu ở bên ngoài: “Làm cho họ hai hộp cơm, tiền thì tính vào cho chúng tôi.”
Bà chủ đồng ý, lập tức vào bếp. Rất nhanh sau đó, bà chủ mang hai hộp cơm ra bên ngoài.
Bà chủ nói một hồi, ông lão mới nhận hộp cơm, lại thông qua một lớp cửa kính, hướng ánh mắt cảm kích nhìn về phía đám người Lâm Vũ.
Hai người mỉm cười đáp lại, cũng không nói thêm điều gì, tự ăn cơm của mình.
Cơn mưa này đến nhanh mà đi cũng nhanh. Cơm còn chưa ăn xong, mưa đã ngừng rồi. Ông lão lại lần nữa nhìn họ với ánh mắt cảm kích rồi kéo tay cô gái nhỏ rời di.
Nhìn bóng hai người đi xa, Lạc Trường Phong khẽ cười: “Đây chính là chợ Quỷ Sương, loại người gì cũng có thể xuất hiện ở đây.”
“Anh dám khẳng định là họ cũng tới chợ Quỷ Sương sao?”
Lâm Vũ mỉm cười, hỏi.
“Chắc là vậy.”
Lạc Trường Phong nói: “Cái túi trong của ông lão đó phồng lên, hoàn toàn không che hết được, bên trong chắc chắn là thứ gì đó rất quan trọng, chắc hẳn là món đồ mà họ cầm tới chợ Quỷ Sương giao dịch.”
Ánh mắt của Lạc Trường Phong sắc bén cỡ nào.
Bất cứ một chỉ tiết nào dường như cũng không qua được mắt của anh ta.
Lâm Vũ gật đầu, nhếch miệng cười: “Nói như vậy, phải cảm thấy may mắn vì có những người bảo vệ trật tự như Lương Trung Nguyên rồi, nếu không thì, người như ông lão vào chợ Quỷ Sương giao dịch, chắc chắn sẽ chịu thiệt.”
“Nói cũng phải.” Lạc Trường Phong cười hề hề.