Đừng Học Tiến Sĩ Sẽ Hết Độc Thân - Chương 53
- Home
- Đừng Học Tiến Sĩ Sẽ Hết Độc Thân
- Chương 53 - Lòng trắc ẩn không xuất phát từ sự ép buộc
(*) Chú thích cuối chương.
– ——–
Thợ gõ: Dờ
Hai người lớn quyết định tăng thêm cảm giác long trọng khi ăn cơm, đổ đồ ăn từ hộp ra đĩa rồi bày lên bàn, giả vờ giả vịt như vừa làm một mâm bốn món một canh. Đồ ăn của nhà hàng có mùi vị khá ngon, trong một thoáng chốc chỉ còn lại âm thanh chúi đầu ăn cơm.
Phòng ăn nhỏ tràn đầy không khí ấm áp, cho đến khi điện thoại của Biên Thành kêu vang.
Anh ấn nghe máy, lúc nghe thấy giọng nói bên kia thì nhíu mày buông đũa xuống, nói với hai người đang hoang mang trước mặt mình: “Hai người ăn trước đi.”
Anh đi ra ban công, giọng nói trong ống nghe trở nên rõ ràng hơn: “Hiệu trưởng Hưng Thành gọi điện thoại cho bố rồi, con tìm đến ông ta để cáo buộc bắt nạt học đường?”
Lúc Biên Thành nhận nuôi Giang Vũ thì nói với bên ngoài đó là con trai của một người họ hàng xa. Hiệu trưởng tìm đến Biên Hoài Viễn, có lẽ là vì biết xuất thân của Biên Thành.
Biên Thành nói: “Không có gì.”
“Có phải là chuyện liên quan đến đứa bé kia không?” Biên Hoài Viễn hỏi: “Thằng bé bị thương? Có nghiêm trọng không?”
Nghe thấy bố hỏi thăm về tình hình thương tích, lòng Biên Thành cảm thấy thoải mái hơn một chút. Rốt cuộc thì vẫn là con trai ruột thịt nên vẫn còn tình cảm: “Vết thương trên người không nghiêm trọng lắm.”
“Thế là được rồi! Con còn không có kết quả báo cáo thương tích mà náo loạn cái gì?”
Trái tim lại chùng xuống. Quả nhiên.
“Nếu bố đã không nuôi thằng bé thì đừng can thiệp vào chuyện này.”
“Con đụng vào cả truyền thông rồi, chẳng lẽ lại mặc kệ?” Giọng của bố anh trở nên nghiêm nghị, “Trong nhà có trẻ thiểu năng mà con còn thấy vinh dự, muốn tuyên bố cho cả thế giới đều biết?!”
“Điều đó quan trọng ư?” Biên Thành cũng nổi giận rồi.
“Bố đã bảo con từ lâu rồi, đừng cho nó đi học, có đi cũng làm nên trò trống gì?” Biên Hoài Viễn nói: “Lúc con nhận nuôi nó, bố đã nói rồi đấy thôi? Thuê cho nó căn nhà rồi mời bảo mẫu, đừng cho nó ra ngoài. Con không nghe, cứ khăng khăng đưa nó đi học trường tư, chẳng phải là tự gây phiền phức hay sao?”
“Thằng bé không muốn ở trong nhà mà muốn giao lưu với bạn bè cùng tuổi,” Biên Thành nói: “Con sai rồi, nhưng điều đó không chứng minh được rằng bố đã đúng.”
“Nếu trường học có vấn đề thì con cho nó thôi học là được, cần gì phải làm to chuyện?” Biên Hoài Viễn nói bằng giọng điệu cảnh cáo: “Đừng nghĩ đến chuyện tìm phóng viên hay truyền thông, nếu tin tức thật sự nổ ra, bố sẽ là người đầu tiên cho gỡ xuống.”
Biên Thành không trông mong bố sẽ đứng về phía mình, nhưng cũng không ngờ được ông lại đứng về phe nhà trường.
“Cúp đây,” Biên Thành nói: “Bố còn phải lo chuyện cách chức đấy, đừng phân tâm để ý đến bọn con nữa.”
“Cách chức gì…”
Biên Thành buông điện thoại xuống trước khi bên kia đưa ra câu hỏi, anh đi vào phòng khách, bước chân nặng nề hơn lúc đi ra rất nhiều. Giang Vũ đã ăn gần xong rồi, lúc này đang gắp từng hạt cơm còn lại cho vào miệng.
Văn Địch loáng thoáng nghe thấy cuộc đối thoại ấy, cậu nhìn vẻ mặt nặng như chì của Biên Thành rồi nói: “Em cung cấp cho anh một câu nói rất phù hợp để dùng vào lúc này.”
“Câu gì?”
Văn Địch hắng giọng, nói đầy trịnh trọng: “Tôi không dám xúc phạm đến bà nội đáng kính của mình, nhưng có đôi khi người mẹ đức hạnh lại sinh ra đứa con trai chẳng ra gì.”
Câu nói này thật là tinh tế, Văn Địch nói xong thì tặc lưỡi khen mình. Nhớ đến chuyện Biên Thành không biết thưởng thức văn Shakespeare, cậu lườm anh thật hung dữ rồi hỏi: “Liệu bố anh có gây ra ảnh hưởng gì đến chuyện này không?”
“Không đâu,” Biên Thành nói: “Ông ấy còn phải lo chuyện khác, không có thời gian quan tâm đến chúng ta.”
Văn Địch nhớ lại vài câu nghe được ban nãy: “Cách chức?”
“Ừ, chưa có công văn chính thức, nhưng mà chuyện này như ván đã đóng thuyền rồi.”
“Vậy sao mà anh biết trước được?” Văn Địch hỏi: “Có liên quan đến anh?”
“Liên quan đến ông ngoại,” Biên Thành nói: “Ông ngoại là kiểu người giữ sự trả thù đến giây phút cuối cùng.”
Biên Thành kể qua về cuộc tranh giành đấu đá của các phe phái trong đại học Công nghiệp, Văn Địch cũng ú ớ hiểu phần nào. Sau khi viện sĩ già hưởng thụ hết sự hiếu thảo của con rể thì đã lệnh cho học trò của mình lật đổ ông ta. Đã qua đời rồi thì cần gì quan tâm đến những cơn sóng gió dữ dội nữa, đúng là một ông lão đầy mưu mô.
Sau đó Biên Thành nhớ ra một việc. Anh lấy một cái dây chuyền từ trong bức thư ra rồi đưa cho Giang Vũ: “Đây là đồ mà bạn học có tên khó viết kia đã tặng cho em.”
Dây chuyền rất nhỏ, bên dưới sợi dây chuyền bạc mỏng có một chiếc hộp kim loại hình tròn, khi mở khóa nắp hộp ra thì bên trong không có gì cả.
Văn Địch nghển cổ lên để nhìn, nhớ đến bộ phim truyền hình mà mình từng xem: “Ồ, đây là cái mà… dây chuyên khung ảnh.” Cậu chỉ vào cái hộp kim loại, “Bên trong có thể cất ảnh chụp.”
Còn chưa dứt lời, Giang Vũ đã chạy vào phòng ngủ. Một lát sau, thằng bé cầm một tấm ảnh 1 inch ra rồi ngẩn ngơ nhìn cái dây chuyền, dường như là đang suy nghĩ bước tiếp theo.
Biên Thành nhận lấy tấm ảnh, lấy kéo cắt bớt phần mép thừa rồi mở chiếc hộp ra, đặt tấm ảnh vào trong đó.
Trên ảnh là một người phụ nữ trẻ tuổi đang mỉm cười, Văn Địch đoán đó chính là mẹ của Giang Vũ.
“Sao bạn ấy lại tặng em thứ này?” Biên Thành hỏi.
Giang Vũ ngẫm nghĩ rồi đáp: “Trí nhớ của em không tốt.”
Hai người lớn rơi vào khó hiểu.
“Mẹ sẽ đến đón em, nhưng mà chắc là phải đợi rất lâu,” Giang Vũ đeo dây chuyền lên cổ, “Trí nhớ của em không tốt, quên từ vựng, quên phép tính, nếu như thời gian quá lâu thì ngay cả mẹ của quên mất, vậy thì phải làm sao?”
Văn Địch thấy thằng bé thử mở hộp ra, sau khi xác nhận mình có thể nhìn thấy tấm ảnh thì cẩn thận cho vào bên trong áo.
Biên Thành im lặng một lát rồi hỏi: “Em có muốn đi cảm ơn bạn ấy không? Ngày mai anh phải đến trường, anh sẽ dẫn em đi cùng.”
Điều ngoài dự đoán là Giang Vũ lắc đầu: “Bạn ấy đã nói rồi, ở trường thì đừng bắt chuyện với bạn ấy.”
Văn Địch không biết nhận xét chuyện này như thế nào nữa, cứ mở miệng ra rồi lại thôi.
Biên Thành hỏi Văn Địch: “Ngày mai em có đi cùng không?”
“Đương nhiên rồi,” Văn Địch nói: “Chuyện nhộn nhịp như thế làm sao thiếu phần em được. Bây giờ đã có ảnh rồi, cần gì dùng đến đoạn ghi âm nữa? Tuy tung lên mạng sẽ có sức ảnh hưởng lớn, nhưng cả bị hại và bị cáo đều phải chịu sự theo dõi của cộng đồng mạng. Để Giang Vũ bị cuốn vào những tranh cãi trên mạng, em cảm thấy không ổn.”
Biên Thành nhìn cậu: “Em định làm thế nào?”
Văn Địch suy nghĩ rồi mỉm cười: “Em có plan B.”
Sau khi thảo luận, hai bên quyết định thương lượng ở phòng hội đồng thuộc tòa nhà hành chính.
Bố của Dương Thiên Hoa giống y như ông chủ tập đoàn trong tưởng tượng của Văn Địch. Ông ta mặc vest, đi giày da, dáng người cao lớn, dù quần áo được cắt may cẩn thận nhưng vẫn không thể che giấu cơ thể phát tướng theo số tuổi. Dù vậy, khí chất bễ nghễ của kẻ bề trên khiến người khác không chú ý đến thân hình của ông ta nữa.
Từ lúc ra mặt là ông ta đã tỏ thái độ bực dọc. Ông ta ngồi xuống đối diện Biên Thành, nói một câu với vị phó hiệu trưởng phụ trách điều tiết bầu không khí: “Nhanh cho xong chuyện đi, tôi sắp có một cuộc họp rất quan trọng.”
Biên Thành vừa định mở miệng thì ông ta đã ngắt lời, hiển nhiên là muốn khống chế nhịp điệu cuộc trò chuyện trong lòng bàn tay: “Tôi đã nghe về chuyện này rồi, anh nói ra một con số đi.”
Lần trước Biên Thành đã tỏ rõ thái độ không chấp nhận giải quyết bằng tiền bạc, cho nên đôi vợ chồng và luật sư bên kia đang chờ đợi để sẵn sàng lắng nghe lý lẽ, sau đó đánh bại phòng tuyến tâm lý của anh.
Sau đó Văn Địch nói: “Được thôi.”
Vừa vào trận đã tước vũ khí, ngay cả phó hiệu trưởng cũng sững người.
“Hai người đồng ý hòa giải?” Luật sư bên kia không thể tin nổi.
“Đúng vậy,” Văn Địch nói: “Chỉ cần tiền đủ nhiều.”
“Nhưng hôm qua anh Biên đã nói…”
“Đó là ý kiến của anh ta,” Văn Địch nói: “Ghi âm ở trong tay tôi, tôi thuyết phục anh ta rồi.”
Bố của Dương Thiên Hoa liếc nhìn luật sư bên cạnh, ông ta bối rỗi lấy ra một tấm séc từ trong tập hồ sơ rồi đẩy sang bên kia.
Văn Địch nhìn thoáng qua rồi dựng lông mày lên rõ cao. Cậu với Biên Thành nhìn nhau, sau đó nhận lấy tờ séc và ký vào thỏa thuận hòa giải.
“Hai người hiểu lý lẽ hơn tôi nghĩ,” Bố của Dương Thiên Hoa nhìn vợ mình, “Xem ra là bà nhà tôi đã nói quá rồi.”
Văn Địch nghĩ, trong mắt ông ta, có lẽ họ giống như những nhân viên gây rối và nổi dậy đình công. Ông ta nhượng bộ đã là nể mặt lắm rồi, còn nếu từ chối thì sẽ là được voi đòi tiên.
“Nếu vấn đề đã được giải quyết rồi, vậy thì chúng tôi xin phép về trước.” Biên Thành đứng lên, sau đó như thể sực nhớ ra điều gì đó, anh lấy bức thư ra, “À đúng rồi, đây là quà hòa giải mà tôi dành cho hai người.”
Anh đẩy phong bì sang phía đối diện, mẹ Dương Thiên Hoa lật ngược nó lại trong sự khó hiểu. Những bức ảnh rơi xuống, bà cúi đầu nhìn rồi sắc mặt thay đổi ngay lập tức.
Trên đó là ảnh chụp bố của Dương Thiên Hoa và một người phụ nữ khác. Bọn họ đang ở trong một trung tâm thương mại, người phụ nữ xách xa xỉ phẩm ở một tay, tay còn lại dắt theo một đứa trẻ.
Trong tấm ảnh khác lại là một người phụ nữ khác, một đứa trẻ khác.
“Bà Dương, tốt nhất là bà nên quay về kiểm tra di chúc của ông Dương,” Văn Địch nói: “Con trai bà xảy ra chuyện, ông ấy còn lười tới trường học, vậy mà lại tích cực đưa bồ nhí với con trai đi chơi mừng sinh nhật đấy.”
Hai người đối diện cố gắng hết sức để điều khiển chuyển động cơ thể và duy trì thể diện thượng lưu, chỉ có hai bên má run rẩy là bộc lộ cảm xúc hỗn loạn trong lòng.
“Ông mau xử lý sạch sẽ cho tôi,” Mẹ của Dương Thiên Hoa nói: “Nếu như có đứa con hoang nào dám tranh giành tài sản…”
“Bà có mặt mũi mà nói tôi?” Bố của Dương Thiên Hoa cầm một tấm ảnh khác lên, trong đó người vợ của ông ta đang ôm ấp một thanh niên trẻ tuổi trong phòng tập thể hình, “Lấy tiền đi cho đàn ông khác, bà cũng chẳng nhìn lại xem cái mặt mình đã nhàu nhĩ đến mức nào rồi?”
“Sao, ông muốn ly hôn?” Mẹ Dương Thiên Hoa cười lạnh lùng: “Được thôi, chia một nửa cổ phần cho tôi, tôi sẽ biến ngay lập tức.”
Văn Địch hài lòng nhìn cảnh tượng nhà giàu tạt máu chó, cậu rời khỏi hiện trường phạm tội như một vị thám tử vừa khám phá ra sự thật.
Hôm nay vẫn là một ngày nắng dễ chịu như hôm qua, nhưng ánh nắng cứ như thể tươi sáng hơn một chút. Những bông hoa nhài đông trước cổng tòa nhà hành chính đang nở rộ, thắp lên ánh lửa rực rỡ giữa mùa xuân chớp nhoáng của Bắc Kinh.
Hai người đi đến bậc thềm. Bên cạnh bồn hoa, Văn Địch đụng phải Dương Thiên Hoa đang cầm điện thoại và sốt sắng chạy lên trên tầng. Nó nhìn thấy hai khuôn mặt người lớn quen thuộc, dừng chân lại, khuôn mặt non choẹt đầy sự giận dữ.
“Là do các người làm đúng không?” Tấm ảnh trong tay nó đã biến dạng, “Cả trường đều biết rồi!”
Mới sáng sớm, các học sinh ngồi bàn đầu đã phát hiện ra những tấm ảnh này trên bục giảng, chỉ trong giờ nghỉ ngắn ngủi, tin tức đã lan truyền khắp khu vực trường cấp hai. Nó không biết có bao nhiêu học sinh đã lưu những thứ này vào điện thoại. Mỗi khi nó đi ngang qua một lớp học, có vô số cặp mắt nhìn nó đầy thích thú, vô số người thì thầm to nhỏ.
Chỉ một nửa của buổi sáng, nó cảm thấy mình bùng nổ.
Văn Địch dựa vào bồn hoa nhìn thằng nhóc sắp suy sụp rồi nói: “Tôi đã gặp rất nhiều người giống như cậu,” Cậu nói, “Suốt ngày nói cái gì mà, bố tao là ai, mẹ tao là ai, nhà tao có nhiều tiền thế nào. Cậu biết tôi nghĩ gì khi nghe những lời nói ấy không?”
Dương Thiên Hoa trừng đôi mắt đỏ quạch nhìn Văn Địch.
“Tôi nghĩ, hóa ra mấy cậu cũng biết hả,” Văn Địch nói: “Biết rằng năng lực của mình không xứng với xuất thân, cho nên chỉ có thể lấy gia cảnh ra để đe dọa người khác. Nhưng mà, xét thấy bố cậu con đàn cháu đống như thế,” Văn Địch nhìn thằng nhóc, “Với cái trí thông minh của cậu, tôi nghĩ vị trí thừa kế không đến lượt cậu đâu, biết đây sau này lại bị em trai em gái nào đó đuổi ra khỏi cửa.”
Dương Thiên Hoa không có năng lực kiềm chế như bố mẹ, siết chặt nắm đấm rồi xông lên, Biên Thành chặn nó lại rất dễ dàng.
Văn Địch chỉ lên phía trên: “Bố mẹ cậu ở phòng hội đồng trên tầng ba, tôi nghĩ cậu nên đi xử lý vấn đề gia đình thì hơn. Nếu không có ai ngăn lại thì họ sẽ ly hôn thật đấy.”
Dương Thiên Hoa phân vân giữa solo với hai người lớn và cứu vãn gia đình, cuối cùng nghiến răng quay người chạy về phía cầu thang.
Giặc tới đường cùng thì chớ nên đuổi theo. Sau một cú chí mạng, Văn Địch đưa tay ra cho đồng đội bên cạnh, Biên Thành tưởng rằng cậu muốn nắm tay, nhưng cuối cùng bàn tay đó chỉ đập tay với anh một cái.
Nếu như cả trường đều biết vụ tai tiếng của gia đình rồi, vậy thì có lẽ Dương Thiên Hoa sẽ thôi học. Dù cách làm không giống nhưng cuối cùng vẫn cho ra cùng một kết quả.
Hai người đi đến bãi đỗ xe, quyết định từ nay về sau sẽ không bước vào ngôi trường này nửa bước.
Biên Thành đưa ra rất nhiều yêu cầu với luật sư và bố mẹ của Dương Thiên Hoa, trong số đó có cả quyết định của anh và quyết định sau khi thảo luận với Văn Địch, nhưng anh chưa từng yêu cầu một lời xin lỗi.
“Tôi cũng không muốn khuyên bố tôi làm một ông bố tốt của Giang Vũ.” Biên Thành nói.
Văn Địch nhìn anh: “Vậy rốt cuộc lý do là gì?”
Biên Thành im lặng hồi lâu, ngay khi Văn Địch tưởng rằng anh sẽ mãi mãi giữ bí mật về lý do ấy, anh mới mở miệng: “Lòng trắc ẩn không xuất phát từ sự ép buộc.”
Văn Địch sửng sốt một lát, đột nhiên cậu như nghe thấy tiếng băng nứt ra khi làn gió xuân đầu tiên thổi qua mặt hồ. Chẳng bao lâu nữa, vết nứt sẽ lan ra bốn phía, cuối cùng toàn bộ mặt băng sẽ sụp đổ.
“Đúng thế,” Cậu nói: “Lòng trắc ẩn không xuất phát từ sự ép buộc.”
– ——–
Tác giả có lời muốn nói:
“Tôi không dám xúc phạm đến bà nội đáng kính của mình, nhưng người mẹ đức hạnh đôi khi lại sinh ra đứa con trai chẳng ra gì.” – The Tempest.
“Lòng trắc ẩn không xuất phát từ sự ép buộc, nó rơi xuống tự nhiên như một cơn mưa từ thiên đường; nó không chỉ mang lại hạnh phúc cho người nhận mà còn mang lại hạnh phúc đến với người cho đi.” – The Merchant of Venice.