Đừng Học Tiến Sĩ Sẽ Hết Độc Thân - Chương 49
Thợ gõ: Dờ
Người ra đi để lại một khoảng trống, mà thế giới này vẫn phải vận hành xung quanh khoảng trống ấy.
Biên Thành vẫn đi dạy, vẫn suy luận, vẫn viết luận văn như thường lệ. Buổi tối thì về nói chuyện điện thoại với Giang Vũ, hoặc là chỉ treo máy để một chỗ mà không nói gì cả. Anh đã quen với việc nói chúc ngủ ngon rồi.
Một tháng sau, Biên Thành nhận được một cuộc gọi vào ban ngày. Lần này, mục đích của cuộc gọi chính là lý do ban đầu Biên Thành cho Giang Vũ số điện thoại của mình.
Giang Vân Nhược nguy kịch rồi.
Nhưng mà lúc Biên Thành đến bệnh viện thì không gặp tình huống đau khổ đến xé tim xé phổi như trong tưởng tượng. Giang Vân Nhược yên lặng nằm trên giường bệnh, khuôn mặt mất đi sắc máu vẫn đang nhìn đứa con trai ngồi cạnh. Giang Vũ đang cầm quyển sách sưu tầm tiêu bản, ánh nắng xuyên qua kính thủy tinh rồi rơi lên những ngọn cỏ bốn lá.
Đây là lần thứ hai trong năm nay Biên Thành đến gần cái chết. Chỉ là lần này phòng bệnh không có những bó hoa và giỏ trái cây nữa, cũng không có không gian riêng tư để người nhà nói chuyện. Trừ hai mẹ con nhà họ Giang ra thì xung quanh vẫn còn năm bệnh nhân khác nữa.
Thấy Biên Thành đến, Giang Vũ đứng lên để nhường ghế cho anh. Biên Thành lắc đầu, nó cũng lắc đầu rồi ngồi xuống mép giường.
Có vẻ như Giang Vân Nhược không bất ngờ chút nào, bà biết chuyện con trai gọi điện thoại mỗi buổi tối.
Bà vẫn hỏi thăm Biên Thành như thường: “Đã ăn cơm chưa?”
Biên Thành đưa ra một đáp án phủ nhận, bà nghĩ một lát rồi nói: “Đồ ăn bệnh viện cũng chẳng có gì ngon.” Sau đó lấy một tờ tiền ở cạnh giường ra đưa cho Giang Vũ: “Mua hai quả táo về đây, con biết mua như thế nào chứ?”
Giang Vũ gật đầu rồi nhảy xuống giường, nhanh chóng đi ra cửa.
Biên Thành nhìn quà thăm hỏi của những bệnh nhân khác: “Lẽ ra tôi mới là người nên mua hoa quả.”
“Mua đến đây cũng lãng phí,” Giang Vân Nhược nói: “Bây giờ tôi chẳng ăn được.”
Giang Vân Nhược không hơn anh nhiều tuổi lắm, trên khuôn mặt vẫn còn một chút dấu vết thanh xuân, chỉ là cơn bệnh này đã ăn mòn hết chẳng còn lại gì nhiều.
Biên Thành nhớ đến ý định ban đầu của mình. Anh lấy một tập giấy trong cặp tài liệu ra rồi đưa cho bà: “Tôi đã viết lại bản thảo hợp đồng rồi tìm luật sư tư vấn, chắc hẳn không có vấn đề gì nữa.”
Giang Vân Nhược lấy tài liệu trong kẹp ra xem, là hợp đồng chuyển giao quyền nuôi dưỡng. Trên đó viết chi tiết các quyền và nghĩa vụ của người giám hộ trong quá trình chuyển giao quyền nuôi dưỡng, bao gồm chi phí sinh hoạt ước tính hàng tháng, chi phí học hành, chi phí y tế, sắp xếp nơi ở của đứa trẻ, kế hoạch giáo dục và chăm sóc y tế. Tay bà treo lơ lửng trên không, rất lâu sau đó vẫn không cử động. Biên Thành không thể đọc được gì từ vẻ mặt của bà, anh không giỏi việc này. Đọc một lúc lâu, Giang Vân Nhược đặt tài liệu xuống rồi hỏi anh: “Có bút không?”
Biên Thành lấy bút từ trong cặp ra rồi đưa cho bà. Giang Vân Nhược trải phẳng tờ giấy, viết một chữ ký ngay ngắn vào tờ cuối cùng cùng tập tài liệu.
Lúc trả lại hợp đồng cho Biên Thành, bà nói một câu: “Cảm ơn.”
Biên Thành nói: “Đừng cảm ơn, tôi cũng chỉ làm vậy vì bản thân thôi.”
Giang Vân Nhược nhìn anh, Biên Thành nói: “Dạo này, nếu không được nghe câu chào buổi tối thì cảm thấy rất trống rỗng.”
Người đàn bà trẻ tuổi cứ vậy mà nói về đề tài cái chết với anh: “Nghe A Vũ nói ông ngoại của cậu đã qua đời.”
“Vâng.”
“Cậu đừng đau buồn quá.”
“Trước khi đi, ông ấy luôn nói là: không chết thì bất lịch sự,” Biên Thành nói: “Người thân cố gắng hết sức để níu kéo nhưng chính ông ấy lại không để tâm.”
“Nói thế là tốt đấy chứ,” Giang Vân Nhược nói: “Cảm thấy mình chết đi cũng không sao cả, chứng tỏ người đó đã có một cuộc đời đáng giá.”
“Vậy sao?”
“Đúng thế.”
Biên Thành ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Vậy cô thì sao?”
“Tôi ư…” Giang Vân Nhược nói: “Đương nhiên là tôi không thấy vậy, tôi gần như chưa thực hiện được nguyện vọng nào cả.”
“Nguyện vọng gì?”
“Rất nhiều rất nhiều,” Giang Vân Nhược nói: “Cha mẹ yêu thương tôi, một gia đình viên mãn, căn nhà khang trang, công việc yêu thích. Một lần hai lần không thực hiện được, sẽ không dám mơ ước xa vời nữa.”
Đến cuối cùng, ngay cả mạng sống mà bà cũng không dám mơ ước xa vời.
Phòng bệnh rất ấm áp dễ chịu, dường như mọi người đều đang chào đón cái chết với thái độ bình thản. Nhưng bên dưới cái bình thản ấy là sự bất mãn, căm hờn, bà ấy muốn chất vấn ai, chửi rủa ai.
“Tại sao lại là tôi chứ?” Giang Vân Nhược nói: “Tại sao trên thế giới này có bao nhiêu người sống tốt, chỉ có mình tôi phải chịu chết?”
Bà nhìn ra cái cây ngoài cửa sổ, bầu trời, những tòa cao ốc, dòng xe qua lại.
“Ngày mai, ngày kia, chúng vẫn luôn tồn tại, chỉ có tôi biến mất. Thật là không công bằng.”
Bà ấy nói rất khẽ, chỉ sợ làm phiền đến bệnh nhân đang nói chuyện với con cái ở giường bên. Đến cuối cùng, bà ấy vẫn không chất vấn bất kỳ ai.
Giang Vũ quay về với một cái túi trên tay, bên trong có hai quả táo. Cậu bé trả tiền thừa lại cho Giang Vân Nhược, bà nhận lấy rồi xòe ra đếm, lắc đầu khẽ nói nhân viên ở đây thật là chặt chém.
Giang Vũ không nghe thấy bà thở dài. Cậu bé rửa sạch táo rồi ngồi ở cạnh giường gọt vỏ,
gọt rất chậm, rất nghiêm túc. Sau khi gọt xong quả táo với đầy vết sứt sẹo, nó đưa cho Biên Thành một cách tự hào, hai người cùng ăn hết chỗ táo ấy.
Tối đến, Biên Thành dẫn cậu bé đến một quán ăn gần bệnh viện. Sau khi gọi món, anh lấy điện thoại ra muốn trả tiền, Giang Vũ vội vàng xua tay, bảo rằng mẹ đã dặn rồi, không được để khách trả tiền.
Biên Thành nghĩ một lát, không ngăn thằng bé lại. Anh thấy nó móc một đống tiền lẻ trong túi ra đặt lên bàn nhìn ngắm thật lâu. Đầu tiên, nó lấy một tờ 20 tệ, sau đó lại lấy một tờ 5 tệ. Do dự một lát, nó lại đặt xuống, ngẫm nghĩ thêm một lúc lại cầm lên, lấy tiếp một tờ 20 tệ.
“Đủ rồi bạn nhỏ à.” Nhân viên nói.
Thấy Giang Vũ như đang thừ người, nhân viên rút lấy hai tờ 20 tệ rồi đặt trước mặt nó.
Nó lại cất từng tờ tiền vào trong túi, quá trình này chậm chạp đến mức có thể khiến người khác phát điên.
Hai người ngồi đối diện trên một chiếc bàn. Một lát sau, món mì nóng hổi được bưng ra. Dầu vừng tỏa ra hương vị hấp dẫn, bên cạnh quả trứng gà vàng ươm là một lượng rau ăn kèm rất hào phóng.
Biên Thành chậm rãi gắp mì, thấy Giang Vũ đang phồng má thổi nguội, muốn nhanh chóng được ăn đến miếng thịt. Lúc này hỏi han thì rất không phù hợp, nhưng mà trước giờ Biên Thành chưa từng suy xét đến vấn đề thời cơ và hoàn cảnh: “Bình thường em có học Toán không?”
Giang Vũ gật đầu.
“Có luyện đề không?”
Giang Vũ gật đầu, “Thầy giáo bảo Toán rất quan trọng nên phải học cho tử tế.”
Biên Thành hỏi: “Đã học phép nhân chưa?”
Giang Vũ bắt đầu ngẩn ngơ. Biên Thành nghĩ, có lẽ nó đã học nhưng quên mất rồi.
Biên Thành gắp đậu phộng ra một cái đĩa nhỏ: “Phép nhân là cộng những con số giống nhau. Nhân vào được bao nhiêu thì cộng tổng số được bấy nhiêu.”
Anh nhặt bốn viên đậu phộng ra: “Ví dụ, đây là 4.”
Giang Vũ gật đầu.
“Nếu là 2 nhân 4, thì có nghĩa hai lần 4 cộng với nhau.” Anh lại nhặt thêm hai viên, “Bây giờ là bao nhiêu?”
Giang Vũ đếm từng viên một: “8.”
“Đúng rồi.” Biên Thành lại thêm 4 viên, “Nếu là 3 nhân 4, có nghĩa là ba lần 4 cộng lại. Bây giờ là bao nhiêu?”
Giang Vũ đếm lại từ đầu: “12.”
“Vậy nếu là 8×4 thì sao?”
Giang Vũ nhìn cái đĩa rất lâu, sau đó cầm đũa lên cẩn thận gắp một viên đậu phộng vào đĩa. Nó ngẩng đầu lên nhìn Biên Thành, anh không có phản ứng gì. Thế là nó lại gắp thêm một viên nữa, tiếp tục nhìn anh. Biên Thành không nói gì, nó lại tiếp tục bỏ vào, sau đó bỗng sững người – hết đậu phộng rồi.
Biên Thành thở dài, đổ đậu phộng về chỗ cũ. Giang Vũ nhìn bát mì, cảm thấy chán nản vì không trả lời được câu hỏi của anh trai. Sau đó, Biên Thành bỗng nhiên ý thức được – mình đã trở thành kiểu phụ huynh mà trẻ con ghét nhất, chuyên hỏi về chuyện học hành trong lúc ăn cơm.
“Sau này không nói chuyện về Toán nữa.” Anh không ngờ đời mình lại có lúc nói ra câu hứa hẹn này.
Anh nhận ra rằng, mình vẫn chưa hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của việc nuôi dạy Giang Vũ, con đường này sẽ dài hơn và khó khăn hơn anh tưởng tượng.
Sau bữa tối buồn bực ấy, họ đi bộ trở lại bệnh viện. Trở về phòng bệnh, sắc mặt của Giang Vân Nhược trông tệ hơn ban ngày. Dưới ánh đèn dây tóc ảm đạm, bà giống như một bộ xương được bao phủ bởi làn da mỏng. Nhưng mà lúc nhìn thấy Giang Vũ, bà vẫn nở một nụ cười: “Bữa tối ăn gì vậy?”
“Mì ạ,” Giọng nói của Giang Vũ đã lấy lại sự vui vẻ, nó còn nhấn mạnh: “Con đã trả tiền.”
“Giỏi quá.”
Giang Vũ nở một nụ cười rạng rỡ, dưới ánh sáng trắng trong bầu không khí bệnh tật, nụ cười này chói lóa như vầng mặt trời, khó có thể liên tưởng nó với sự đau khổ.
Cậu bé bước tới, đưa số tiền lẻ còn lại cho mẹ. Nó cầm ấm nước lên lắc lắc, bên trong vẫn còn nước nhưng đã nửa ngày kể từ lần cuối nó rót nước nên có lẽ nước bên trong đã nguội ngắt rồi. Nó nói: “Con đi lấy nước.” Sau đó xách ấm nước đi ra ngoài.
Giang Vân Nhược nhìn nó rời đi, nụ cười trên môi dần phai nhạt. Bà thở dài, ngẩng đầu lên nhìn người giám hộ tương lai của thằng bé: “Lần này có trả đúng số tiền không?”
Biên Thành lắc đầu, sau đó nói: “Tôi rất khâm phục cô.”
Giang Vân Nhược nở nụ cười gượng gạo, quay đầu nhìn cửa sổ: “Nếu không đến bước đường cùng thì ai lại giao thằng bé vào tay người khác?”
Biên Thành cao to, anh đứng ở bên cạnh giường bệnh thì rất nổi bật. Thế là anh ngồi xuống ghế, đột nhiên nói một câu: “Quỹ đạo của tiểu hành tinh 2009 JF1 rất gần trái đất.”
Nụ cười của Giang Vân Nhược trở nên hoang mang.
“Betelgeuse, còn được gọi là sao Sâm số 4 – là ngôi sao siêu khổng lồ đỏ sẽ phát nổ thành siêu tân tinh trong tương lai. Bức xạ cực mạnh mà nó phát ra sẽ khiến toàn bộ hệ mặt trời cháy rụi không còn một ngọn cỏ,” Biên Thành nói: “V616 Monocerotis là lỗ đen có khoảng cách gần nhất với trái đất, cách chúng ta khoảng 3.000 năm ánh sáng. Mặc dù hiện tại nó ở rất xa chúng ta, nhưng lỗ đen là một thứ biết di chuyển, có khả năng nó sẽ nuốt chửng trái đất. Mặt khác, một cuộc chiến tranh hạt nhân toàn diện có thể xảy ra trong tương lai.”
Giang Vân Nhược nói: “Cậu đừng nói mấy chuyện khó hiểu này với Giang Vũ đấy nhé.”
“Cho nên,” Biên Thành nói: “Có lẽ không chỉ một mình cô biến mất. Cái cây ngoài cửa sổ, bầu trời, các tòa cao ốc đều có thể biến mất theo cô. Ai biết đâu được sau khi cô đi, toàn thể nhân loại, toàn bộ thế giới sẽ hủy diệt thì sao.”
Giang Vân Nhược nhìn anh đầy kinh ngạc, sau đó bỗng ho sặc sụa cứ như lời anh nói đã khiến cổ họng của bà bị tắc. Mãi mới bình tĩnh lại được, bà nhìn Biên Thành rồi nói: “Giúp tôi một việc.”
“Việc gì?”
“Giúp tôi nắm tay thằng bé,” Giang Vân Nhược nói: “Cậu làm được mà, tôi tin cậu.”
Biên Thành không hiểu ý Giang Vân Nhược nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Một cách vô cùng trịnh trọng.