Đừng Học Tiến Sĩ Sẽ Hết Độc Thân - Chương 23
- Home
- Đừng Học Tiến Sĩ Sẽ Hết Độc Thân
- Chương 23 - Thần tình yêu là một đứa trẻ bởi vậy thường hay lựa chọn sai lầm
“And therefore is Love said to be a child, Because in choice he is so oft beguiled.” – A Midsummer Night’s Dream (Act 1, Scene 1)
———
Thợ gõ: Dờ
Cơn bệnh ập tới quá nhanh, lần này Văn Địch không cần phải cưỡng chế vật lý thì đã ngoan ngoãn nằm lên giường. Nhiệt độ cao đem đến cảm giác mỏi nhừ và chóng mặt, khiến cho cậu vừa chạm xuống gối là trầm cả người xuống.
Biên Thành đi vào với cái áo bị ướt, anh nhìn chằm chằm một lúc để cảnh cáo cậu, sau đó lấy cốc rót nước và bóp một viên thuốc. Lại một lần luân hồi.
Anh đưa thuốc cho bệnh nhân, người kia đưa tay ra. Anh nhét cốc nước vào tay cậu nhưng bàn tay ấy lại bỏ qua cốc nước và ôm lấy thắt lưng của anh.
“Dễ chịu quá.” Văn Địch lẩm bẩm đầy thỏa mãn, ngáp dài một cái rồi nghiêng đầu sang một bên, hiển nhiên là lăn ra ngủ rồi.
Biên Thành đặt cốc nước lên tủ đầu giường, đặt tay lên vai cậu rồi xách người lên không hề do dự. Văn Địch đột nhiên bừng tỉnh, mắt chớp liên tục rồi cất giọng hoảng hốt: “Sao bây giờ chẳng ai cho người khác ngủ ngon thế!”
Biên Thành nhìn cậu: “Gì cơ?”
Văn Địch không đáp, chỉ lẩm bẩm gì đó. Biên Thành nghe kỹ một lát, đại khái là: Tên cố chấp nhìn lén rác nhà người khác, tên khuyết tật âm nhạc chơi đàn như cưa gỗ, khiếm thính cấp 10, tay tàn cấp 10.000, tên chó má đến cả ruồi cũng chẳng thèm ị lên người.
Biên Thành: “…Mau uống thuốc đi!”
Văn Địch nhét viên thuốc vào miệng rồi đờ đẫn ngồi nhìn cái cốc. Biên Thành đưa cốc nước đến miệng cậu rồi dần dần nâng lên, rót nước vào bằng cách thủ công.
Văn Địch treo máy một lát, nhìn người bên cạnh, dường như cậu không biết mình đang ở đâu. Cậu mơ màng nhớ lại rồi đột nhiên nhìn ngó xung quanh, tay sờ soạng trên tấm chăn: “Điện thoại đâu rồi?”
Biên Thành lấy điện thoại trên tủ đầu giường đưa cho cậu.
Văn Địch bắt lấy, mở Wechat ra. Biên Thành tưởng là cậu có việc gì gấp, kết quả là Văn Địch bấm vào tài khoản phụ, tìm tới tấm ảnh chụp nhà của Tưởng Nam Trạch rồi đăng lên vòng bạn bè kèm dòng chữ: Xin mời đến thăm tệ xá.
“Ha!” Văn Địch nhe răng cười đầy thỏa mãn: “Bên kia bức tường là một đống rác, để tôi xem buổi tối anh có ngủ nổi không!”
Biên Thành không tiện lấy điện thoại ra vào lúc này, chỉ liếc mắt một chút để nhìn sự riêng tư của người khác, suýt nữa thì tắt thở: “Đây là nơi cậu ở?”
Bây giờ anh chỉ muốn đem theo ba cái thùng rác rồi nhảy sang ban công nhà hàng xóm để phân loại đống chai lọ đang nuôi gián trên sàn nhà.
Văn Địch vẫn giữ nụ cười ác độc ấy, cậu liếc nhìn anh, phát hiện ra crush đang ở đây, lý trí bỗng nhiên tỉnh táo lại một chút. Cậu vội vàng giải thích: “Đây là nhà bạn học của em!”
Da gà trên người Biên Thành tan một nửa, anh chỉ vào tấm ảnh và nói rất nghiêm túc: “Xoài ăn xong thì nên xử lý cả phần hạt. Hàm lượng đường của nó rất cao, dễ có giòi bọ.”
Văn Địch đứng hình vài giây, tới khi cậu hoạt động trở lại bình thường thì bắt đầu toát mồ hôi – một nửa vì thuốc, một nửa vì thói quen sinh hoạt đáng sợ của đối phương.
“Dạo này người ta đang gặp khủng hoảng cuộc sống, bừa bộn một chút thì vẫn có thể tha thứ được mà.” Văn Địch nói.
Biên Thành nhìn tấm ảnh, giống như đó chính là khủng hoảng cuộc sống của anh.
“Anh biết tàu hỏa Thomas không?” Văn Địch hỏi.
Sự chú ý của Biên Thành tạm thời bị dời đi, rất tốt, anh sắp nổi mẩn dị ứng với tấm ảnh này mất: “Phim hoạt hình của Anh?”
“Đúng rồi.” Văn Địch đổi tài khoản Wechat. Đã quá nửa đêm, tới ngày sinh nhật của cậu rồi. Tin nhắn “chúc mừng sinh nhật” liên tục bật ra trong điện thoại, cậu bấm từng cái để trả lời: “Người bạn học đó của em thích xem phim hoạt hình, đặc biệt là Thomas và Những Người Bạn.”
Biên Thành không có sở thích xem hoạt hình nhưng anh biết tàu hỏa Thomas có rất nhiều sản phẩm ăn theo nổi tiếng.
“Gia đình của cậu ấy hơi đặc biệt, bố mẹ không quan tâm, thường xuyên để cậu ấy ở một mình,” Văn Địch nói: “Có lẽ cảm thấy cậu ấy quá kỳ lạ nên bạn học cũng không mấy để tâm. Cậu ấy tự tưởng tượng ra một người bạn tên là Thomas. Cho dù cậu ấy có đi đâu, làm gì, nổi nóng, tức giận hay đưa ra bất cứ yêu cầu gì kỳ quái, người đó mãi mãi ở bên cạnh cậu ấy.”
Tưởng Nam Trạch nhắn chúc mừng sinh nhật, Văn Địch vừa trả lời vừa nói: “Lúc còn nhỏ mọi người đều đặt tên cho búp bê hoặc đồ chơi, coi chúng là bạn bè, trò chuyện với chúng, cho nên điều đó là bình thường. Nhưng khi lớn lên rồi, cậu ấy vẫn còn nói chuyện với Thomas, mặc cho vẫn có người khác ở bên cạnh. Cho nên tất cả mọi người đều nghĩ rằng cậu ấy bị điên.”
“Tại sao?” Biên Thành hỏi: “Trực tiếp tạo ra một đối tượng phù hợp với nhu cầu xã giao của mình, hiệu quả cao đấy chứ.”
Văn Địch nhướng mày rồi bật cười: “Những người đặc biệt sẽ thấu hiểu cho nhau, thật là tốt quá.”
Điện thoại lại có tin nhắn mới, người gửi không xác định nhưng nhìn bài văn vở dài dòng này thì biết ngay là ai rồi.
Văn Địch nhấn xóa luôn. Từ lúc bị cậu xịt hơi cay, có vẻ như Hà Văn Hiên đã thức thời không xuất hiện trước mặt cậu nữa, nhưng cứ dăm hôm ba nữa lại nhắn tin và gọi điện làm phiền. Tưởng Nam Trạch nói, hắn ta còn thường xuyên đăng bài hát trên vòng bạn bè, cái gì mà “Người yêu bỏ lỡ”, “Yêu em cả ngày lẫn đêm”, “Duy nhất”… Văn Địch bảo Tưởng Nam Trạch trả lời lại bằng bài “Nói xa là xa”, Tưởng Nam Trạch nói “mày đi mà gửi”.
Văn Địch nhìn màn hình rồi tự lẩm bẩm: “Cầu mong bọ cạp và rắn hổ mang trên sa mạc sẽ bôi độc lên từng tấc da trên người ngươi, khiến cho mỗi bước đi của ngươi sẽ đau đớn và tuyệt vọng như luyện ngục. Cầu mong linh hồn ai oán nơi đáy đại dương sâu thẳm sẽ quấn lấy ngươi, cắm những móng tay lạnh lẽo vào ngực ngươi, xé tan trái tim ngươi thành từng mảnh vụn…”
Biên Thành im lặng một lúc, hỏi: “Bạn trai cũ?”
Người trên giường không trả lời, Biên Thành đang định hỏi cho rõ ràng thì cảm thấy vai hơi trầm xuống. Anh cúi đầu nhìn, Văn Địch gục xuống vai anh và hít thở nặng nề, lại lăn ra ngủ rồi.
Những sợi tóc đen mềm mại rủ xuống che khuất trán, chỉ nhìn thấy chóp mũi trắng trẻo. Biên Thành nhìn một lát, vươn tay ra nhẹ nhàng đỡ cậu nằm xuống rồi đắp chăn lên.
Văn Địch đang ở trên hẻm núi đá đỏ Red Rock Canyon rộng lớn.
Nhìn khắp bốn phía xung quanh không có một bóng người, chỉ nghe thấy tiếng động cơ kêu ù ù ở bên tai. Cậu nhớ rằng mình không đến đây một mình, thế nhưng bên cạnh lại không hề có ai cả.
Người đó là ai nhỉ? Người đó đi đâu mất rồi?
Cậu suy nghĩ trong sự nóng ruột, cảm giác mất trọng lực đột nhiên ập tới, ngay sau đó cậu rơi xuống hẻm núi đá.
Văn Địch giật mình tỉnh giấc.
Trán mướt mải mồ hôi, lưng cũng cảm thấy dính nhớp. Cậu xoa mặt mình, không còn nóng nữa, xem ra đã hạ sốt rồi.
Toát mồ hôi nên cơ thể trở nên nhẹ tênh, lý trí đã quay trở lại, những ký ức về buổi tối hôm qua tràn vào đầu. Văn Địch chậm rãi bò dậy, đưa tay ôm lấy ngực mình.
Chết mất thôi! Cậu chết mất thôi!
Cậu là con yêu quái phiền phức vừa không thỏa mãn ham muốn lại còn bám riết lấy người ta, quan trọng nhất là đến cuối cùng vẫn chưa được chịt! Chưa được chịt!
Cậu điều chỉnh hô hấp một lát, cố gắng tìm cảm xúc tích cực. Nếu nhìn nhận một cách lạc quan, tối hôm qua cũng có một chút tia sáng mà.
Được ngâm nước nóng dễ chịu như vậy, được ngủ trên một chiếc giường thoải mái như vậy, được ôm trai đẹp, sờ cũng sờ rồi. Tuy là chưa được chịt thì hơi đáng tiếc, nhưng sau khi Văn Địch trở thành trò cười thì người ta cũng không có bỏ đi, còn ở lại chăm sóc cậu. Đúng là một người tốt.
Nghĩ đến đây, Văn Địch nhìn ngó xung quanh. Người chăm bệnh đâu rồi?
Cái giường bên cạnh hơi lõm xuống một chút, dường như là có dấu vết đã từng ngủ. Văn Địch thở phào, may mà mình không hành hạ người ta cả đêm, ít nhất cũng để người ta ngủ một giấc.
Vậy người đó đi đâu rồi?
Văn Địch mặc áo ngủ xuống giường, lờ mờ nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm. Cậu đẩy cánh cửa khép hờ của phòng tắm ra, nhìn thấy Biên Thành đang đứng thắt cà vạt trước gương.
Vẫn là chiếc áo sơ mi hôm qua, có lẽ là vừa giặt ủi xong nên lại thẳng thớm như mới, dịch vụ khách sạn đúng là chu đáo. Dường như âu phục mới chính là bản thể của người này, Văn Địch chưa bao giờ thấy dáng vẻ không mặc sơ mi thắt cà vạt của anh.
Ánh mắt Văn Địch lướt khắp người Biên Thành rồi nhìn sang bồn rửa mặt. Biên Thành thắt cà vạt xong thì quay đầu nhìn cậu, cầm lấy chiếc đồng hồ đeo tay ở trên bệ: “Còn chóng mặt không?”
Văn Địch lắc đầu, cậu tựa người vào cửa, ánh mắt vẫn nhìn anh chằm chằm.
Biên Thành nói: “Lát nữa tôi có hẹn với học sinh, phải đi ngay bây giờ.”
Văn Địch gật đầu: “Hôm nay em cũng phải đến trường học để phỏng vấn.”
Biên Thành nhìn cậu, im lặng một lúc rồi hỏi: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”
“Muốn làm một việc,” Văn Địch nói: “Nhưng mà không thích hợp cho lắm.”
Biên Thành nhìn cậu thật lâu giống như là đã rơi vào trầm tư. Một lát sau, anh mở miệng nói: “Muốn làm thì cứ làm đi.”
Văn Địch nhướng mày: “Thật sao?”
“Đương nhiên.”
Sau đó Văn Địch lại gần anh. Ngủ cả một đêm nên đầu tóc cậu hơi rối lên, nhiệt độ cơ thể đã giảm, vẻ mặt lộ rõ vẻ mỏi mệt sau cơn bệnh nặng. Cậu đứng trước mặt anh rồi vươn tay ra…
Sau đó lướt qua người anh.
Biên Thành cứng người, nhìn bàn tay ấy vươn về phía bồn rửa mặt… để lấy bộ bàn chải và kem đánh răng của khách sạn.
“Anh không phiền nếu em lấy chúng chứ?” Văn Địch nhét mấy cái hộp vào trong lòng, tiện thể lấy luôn cả bánh xà phòng bên cạnh vòi nước, “Tiền phòng là do anh trả, em thấy như vậy không ổn lắm, nhưng em hết kem đánh răng rồi, mua trên mạng thì chưa giao hàng tới nơi, vận chuyển chậm quá…”
Văn Địch dừng tay, ngẩng lên nhìn anh: “Anh có cần không?”
“Không.”
“Được thôi.”
Văn Địch ôm mấy cái hộp, đang suy nghĩ xem làm thế nào để mang chúng ra khỏi đây thì Biên Thành lướt qua người cậu và ra khỏi phòng tắm. Một lát sau, anh quay lại cùng cái túi mà hôm qua dùng để đựng viên sủi bồn tắm, đưa cho cậu rồi nói: “Còn có lược và mũ trùm dùng một lần, cậu có cần không?”
Văn Địch gật đầu đầy ngỡ ngàng. Biên Thành kéo ngăn tủ ra, lấy mấy cái hộp đựng lược và mũ trùm ấy ra, cho hết vào trong túi nhựa.
Văn Địch nhìn chằm chằm vào tay anh. Không biết vì sao, hành động này khiến cậu thấy cảm động. Cậu xách cái túi rồi đi ra phòng ngủ, áo len và áo choàng của cậu vẫn đang ở phòng khách.
Biên Thành ở lại trong phòng ngủ, đợi cậu thay xong quần áo mới đi ra ngoài. Anh đứng nhìn cái áo ngủ trên sô pha một lúc lâu, không nhịn được cầm nó lên rồi mang vào phòng tắm, đặt nó cùng một chỗ với khăn tắm đã qua sử dụng.
Mặt Văn Địch lại nóng lên, có lẽ là bệnh tình lại tái phát rồi.
“Cậu đến trường học không?” Biên Thành hỏi: “Nếu tiện đường thì tôi sẽ chở cậu.”
“Được,” Văn Địch nói, sau đó vội bổ sung một câu: “Cảm ơn.”
Biên Thành gật đầu, cầm lấy thẻ phòng chuẩn bị ra cửa.
Văn Địch đi theo: “Thật sự cảm ơn anh.”
“Nói một lần là được rồi.”
“Đâu chỉ có một chuyện cần cảm ơn,” Văn Địch đi theo anh ra cửa, cửa phòng kêu bíp một tiếng rồi khóa lại. “Cảm ơn anh đã mời em…ờ… ngâm nước nóng.” Chuyện này nói ra có vẻ thật là kỳ cục, “Cảm ơn anh đã chăm sóc em tối hôm qua,” Cậu xốc cái túi lên, “Cảm ơn anh đã giúp em lấy những thứ này.”
“Chuyện này có gì mà phải cảm ơn?” Hai người xuyên qua hành lang để đi đến thang máy.
“Có người nghĩ rằng lấy những đồ vật dùng một lần ở khách sạn rất là…” Văn Địch đứng trước cửa thang máy ngẫm nghĩ: “Kém học thức?”
“Ai lại nghĩ như vậy?”
Cửa thang máy mở ra, một thanh niên đeo kính xuất hiện trước mắt.
Văn Địch lập tức trợn mắt lên.
Sao lại trùng hợp như vậy! Cậu phạm phải tội ác tày trời gì mà lại chạm mặt với bạn trai cũ vào đúng ngày sinh nhật?
Hiển nhiên là Hà Văn Hiên cũng không ngờ sẽ gặp cậu ở đây. Ánh mắt sáng quắc của hắn nhìn Văn Địch sau cặp kính, hắn đánh giá cậu từ đầu xuống chân rồi nhìn sang người bên cạnh cậu.
Đây là ánh mắt mà Văn Địch rất quen thuộc: căm hận, tức tối, không cam lòng… Tại sao hắn ta lại tức giận chứ? Cậu đi thuê phòng thì liên quan gì đến hắn ta?
Biên Thành nhìn hai người: “Không vào sao?”
Văn Địch ngập ngừng, đột nhiên đưa tay ra níu lấy cánh tay của Biên Thành.
Biên Thành quay đầu lại trong sự ngờ vực. Văn Địch ngửa cổ lên, lại gần tai Biên Thành rồi thì thầm ra vẻ như đang hôn: “Giúp em một chút.”
Biên Thành không đáp lời nhưng cũng không rút tay về. Văn Địch bám lấy tay anh theo vào trong thang máy, không hề nhìn mặt Hà Văn Hiên. Dù sao thì bối cảnh gia đình và giáo dưỡng cũng sẽ khiến hắn ta phải cố gắng giữ vẻ mặt không cảm xúc, nhưng Văn Địch đã thấy bàn tay đang cầm cặp tài liệu của hắn siết lại thật chặt.
Một phút trong thang máy trở nên dài đằng đẵng. Tim của Văn Địch vọt lên tận cổ họng, chỉ sợ Biên Thành đột nhiên hỏi một câu: “Rốt cuộc cậu đang làm gì vậy?”
May mà không có sai sót, thang máy dừng lại, Hà Văn Hiên rảo bước ra ngoài.
Văn Địch nhìn theo bóng lưng của hắn, mong rằng lời nguyền rủa trong lòng cậu sẽ có hiệu quả từ xa. Cánh tay bị huých nhẹ một chút, bấy giờ Văn Địch mới sực tỉnh, nhận ra mình vẫn còn bám riết lấy Biên Thành.
“Tôi đi trả phòng.” Biên Thành nói.
Văn Địch buông tay đầy tiếc nuối, sau đó cảm thấy mình nên giải thích về tình huống vừa rồi. Cậu quen biết giáo sư chưa bao lâu, hành trình chinh chiến mới vừa bắt đầu, không phải là một thời cơ tốt để nhắc đến bạn trai cũ.
Trả phòng xong, nhân viên gác cửa đã lái xe đến, Biên Thành đánh thức Văn Địch đang suy nghĩ lung tung, bảo cậu lên xe. Văn Địch ôm cái túi nhựa vào lòng rồi bước lên ghế phụ lái, mùi hương thoang thoảng của trà Darjeeling cũng không thể xua tan lo lắng trong lòng.
Xe bắt đầu khởi động, cậu đang cúi đầu suy tư, người bên cạnh chợt lên tiếng: “Bạn trai cũ?”
Văn Địch chớp mắt, do dự liếc nhìn vẻ mặt của Biên Thành, anh vẫn không có cảm xúc gì cả: “Dễ nhận ra đến vậy sao?”
Đã từng thấy hai người đứng cãi nhau trước cửa nhà… Câu này không thể nói ra được, cứ coi như anh có lực quan sát tỉ mỉ đi, Biên Thành hỏi: “Cậu vẫn còn để tâm đến người đó như vậy sao?”
Văn Địch không hiểu gì cả: “Liên quan gì đến chuyện em còn để tâm hay không?”
“Vừa rồi cậu cứ như là… báo thù thành công vậy,” Biên Thành nói: “Cậu vẫn còn hận người đó?”
“Đương nhiên rồi,” Văn Địch đáp: “Em có phải là Bồ tát đâu.”
Biên Thành nhìn dòng xe phía trước, rơi vào trầm tư.
Điện thoại rung lên mấy lần, Văn Địch liếc nhìn màn hình rồi trợn ngược mắt.
Một số điện thoại lạ gửi tin nhắn: [Người vừa rồi là ai?]
Văn Địch không thèm quan tâm, sau đó lại có một tin nhắn khác: [Không ngờ đấy, bây giờ em cũng học được thói tình một đêm.]
Đồ thần kinh! Cậu ngủ với ai thì liên quan quái gì đến hắn!
Văn Địch nghiến răng, trả lời: [Con mẹ nó ai tình một đêm, đó là bạn trai của tôi, sau này đừng làm phiền tôi nữa.]
Bên kia không nói gì nữa. Văn Địch cảm thấy sung sướng vì chiến thắng, ai bảo rằng gặp bạn trai cũ phải bình thản tự kiềm chế thì mới gọi là thực sự từ bỏ? Cậu cứ thích thắng đấy, niềm vui ấu trĩ thì vẫn là niềm vui.
Sau đó cậu chợt ngộ ra: Làm thế này từ sớm có phải xong chuyện rồi không?
Cậu cứ nói mình có bạn trai rồi để Hà Văn Hiên cút đi xa một chút thì đâu đến nông nỗi bị quấy rối như thế này?