Đừng Học Tiến Sĩ Sẽ Hết Độc Thân - Chương 21
- Home
- Đừng Học Tiến Sĩ Sẽ Hết Độc Thân
- Chương 21 - Thế giới này là sân khấu hoành tráng đầy rẫy kẻ ngu ngốc
“When we are born, we cry that we are come; To this great stage of fools.” – King Lear (Act 4, Scene 6)
“Khi chúng ta được sinh ra, chúng ta cất tiếng khóc vì sắp phải bước lên sân khấu hoành tráng đầy rẫy kẻ ngu ngốc.”
– ——–
Thợ gõ: Dờ
Văn Địch đứng trước cửa khách sạn, nhìn lên bầu trời xám xịt phản chiếu trên bức tường kính, cảm xúc và lý trí của cậu đang đấu tranh trong đầu.
Thời gian này, địa điểm này, đúng là khiến cho người ta dễ suy nghĩ bậy bạ.
Cảm xúc cho rằng, hẹn nhau ở khách sạn là một ám chỉ quá rõ ràng. Biết đâu chỉ một lát sau, chiếc khăn quàng cổ sẽ trói quanh cổ tay cậu, đôi bàn tay nổi gân xanh ấy sẽ ôm chặt lấy eo cậu, mồ hôi lăn dọc theo cơ ngực rồi nhỏ giọt xuống xương quai xanh của cậu… Bình thường người kia ăn mặc rất kín đáo, không có nhiều không gian để cậu phát huy trí tưởng tượng, nhưng chiếc áo sơ mi lại chật ních phồng lên, sờ vào chắc hẳn rất là sướng tay…
Sau đó, lý trí lấy ra lịch sử trò chuyện của hai người, chỉ trong chốc lát, giấc mơ đẹp đẽ đã vỡ tan thành từng mảnh.
Văn Địch trợn trắng mắt.
Theo như tính cách của giáo sư, xác suất hẹn chịt là bằng 0, cùng nhau thảo luận về các công thức toán học trong mỹ học kiến trúc còn đáng tin hơn – Không, các công thức mỹ học còn tốt chán, nếu như là khả năng mà cậu nghĩ tới…
Cậu chắp tay lại, thầm cầu trời khấn phật.
Làm ơn, làm ơn đừng để cậu đoán đúng…
Ánh hoàng hôn của chiều muộn chầm chậm phai nhạt, đêm tối dần bao trùm, đèn đường nối tiếp nhau sáng lên. Trước cửa khách sạn, chiếc xe hạng sang chậm rãi lái vào, nhân viên khách sạn mặc đồng phục cúi đầu mở cửa, nhận lấy chìa khóa rồi đưa cho người đứng gác. Chiếc xe từ từ rời đi, quy trình vừa chính xác vừa thanh lịch, thanh lịch đến mức Văn Địch có thể tưởng tượng ra khi những người phục vụ trong khách sạn ở đây rót rượu, họ sẽ bọc một chiếc khăn lụa trắng vào dưới miệng chai rượu.
Để không gây mất mỹ quan, hôm nay cậu không mặc áo phao. Áo choàng dài thì không giữ ấm được cho nên Văn Địch lạnh từ đầu xuống chân, ngay cả cổ cũng không có gì để che chắn. Nếu Biên Thành vẫn chưa đến, cậu sẽ biến thành một bức tượng băng đứng trước cửa khách sạn.
Cho đến khi tay chân Văn Địch lạnh cóng tê dại, Biên Thành mới chịu xuất hiện cùng với chiếc Cadillac giảm giá 30%. Anh xách hai chiếc túi trong tay và đi về phía Văn Địch. Túi không phải chất liệu trong suốt nhưng nhìn hình dáng của nó là có thể nhận ra phần nào. Một túi chứa thứ gì đó giống như vải dệt, lộ ra một góc vải ca rô.
Cái khả năng mà cậu sợ hãi đang dần tăng lên một cách nhanh chóng, quả nhiên mê tín dị đoan chẳng tốt lành gì.
Cóc ghẻ, bọ cánh cứng, dơi.
“Sao không vào trong mà đợi?” Biên Thành nhìn cậu.
Làm ơn đừng hỏi vì sao cậu lại mặc áo choàng dài, làm ơn đừng hỏi vì sao cậu lại mặc áo choàng dài…
Sau đó Biên Thành nói: “Cậu ăn mặc thế này không thấy lạnh sao?”
Văn Địch xoa chóp mũi bị đông lạnh đỏ chót, cắn răng nói: “Em chịu lạnh tốt.”
Biên Thành không hỏi thêm nữa, đưa một trong hai cái túi cho cậu rồi nói: “Quàng lên đi.”
Đúng là khăn quàng cổ thật. Văn Địch lấy cái mảnh vải rẻ tiền đã quá hạn hoàn trả ấy ra rồi quấn lên cổ. Cậu phát hiện ra màu sắc sáng hơn rất nhiều, ngay cả những chấm nhỏ màu đen ở đầu tua rua cũng biến mất không còn dấu vết.
“Tôi đã giặt hai lần.” Biên Thành nói.
Tiếng cảm ơn của Văn Địch còn cứng nhắc hơn cả cái cột trụ bằng đá cẩm thạch. Sau đó ánh mắt của cậu chú ý đến cái túi còn lại.
Biên Thành rất hiểu ý, đưa nốt cho cậu: “Chỉ còn mùi này thôi.”
Văn Địch nhận lấy, cúi đầu nhìn vào bên trong. Cậu đứng im không động đậy như bị mắc kẹt, một lúc sau mới lấy chiếc hộp bên trong ra.
“STENDERS,” Giọng của Văn Địch cứ như một người không biết đọc dòng chữ in trên đó, “Viên sủi bồn tắm nam việt quất.”
“Đặt nó xuống dưới vòi nước, áp lực nước sẽ tạo ra bọt.”
Văn Địch buông tay, chiếc hộp đựng viên sủi bồn tắm rơi vào trong túi: “Em biết, giấy hướng dẫn sử dụng có ghi rồi.”
“Tôi đã đặt phòng Suite. Đi vào bên trong phòng ngủ là sẽ nhìn thấy phòng tắm.” Biên Thành chỉ đạo trên cái bản đồ 3D trong tưởng tượng, “Bồn tắm ở đây rất rộng, nghe nói còn có chức năng mát xa vô cùng dễ chịu, lại còn làm bằng đá Granite đen.”
Tôi trông cái đầu anh mới giống đá Granite đen.
Ông trời đúng là không hề quan tâm đến sự đói khát bấy lâu nay của cậu, đến cả sinh nhật mà cũng không cho cơ hội nào.
“Vậy nên,” Văn Địch nói: “Hôm nay giáo sư đặc biệt mời em đến đây để ngâm nước nóng?”
Anh ta không chọn nhà tắm công cộng mà chọn một khách sạn đẹp đẽ có độ riêng tư cao, cậu có nên tỏ lòng cảm kích hay không.
Biên Thành nhìn cậu một lát rồi nhận lại cái túi đựng bom tắm: “Không phải.”
Văn Địch sững người.
Màn đêm buông xuống, đèn đường nối tiếp nhau sáng lên, phủ một đường nét màu vàng kim lên sườn mặt góc cạnh rõ ràng ấy.
“Vậy thì…”
“Vào đi.” Biên Thành nói.
Cửa tự động mở ra khi cảm nhận được âm thanh.
Sảnh khách sạn rực rỡ ánh đèn, một khúc nhạc cổ điển đang du dương giữa không trung. Khắp nơi đều là những vị khách áo mũ chỉnh tề đang đứng hoặc ngồi, thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện khe khẽ vang lên. Cảnh tượng này vừa nghiêm trang vừa lộng lẫy, không hiểu tại sao mà Văn Địch lại cảm thấy có một chút sắc tình.
Biên Thành không đến quầy lễ tân để đăng ký. Lúc băng qua sảnh, anh lấy ra một cái thẻ phòng từ trong túi áo rồi đưa cho Văn Địch: “2602.”
Văn Địch nhìn anh chằm chằm, tay nắm chặt tấm thẻ phòng. Tay cậu có thể cảm nhận được những con chữ vàng kim in nổi trên đó, còn đầu cậu thì như một cái siêu nước bị đóng chặt, phát ra âm thanh của nồi áp suất.
Con mẹ nó đây chính là hẹn chịt! Người này có biết đây là hẹn chịt không vậy!
Biên Thành nhấn nút thang máy, con số dần nhảy lên 26, âm thanh “tinh” một tiếng rất chấn động lòng người.
Bước đi trên hành lang trải thảm không hề phát ra tiếng động. Mở cửa phòng ra, cài thẻ phòng, đèn tường tỏa ra ánh sáng êm dịu và ấm áp.
Mắt của Văn Địch cứ vô thức nhìn ra cảnh tượng ở bên ngoài khung cửa sát đất, ánh đèn trên những tòa nhà cao tầng chính là bầu trời sao của thành phố, dòng xe nườm nượp xuyên qua màn đêm. Cậu áp tay lên cửa kính, có một lớp sương trắng ngưng tụ xung quanh ngón tay.
Trong đầu không ngừng tưởng tượng ra những phân cảnh sống động, nhà cao tầng, màn đêm, cửa sổ sát đất, kính thủy tinh in bóng người, gió lạnh ngoài cửa kính, nhiệt độ trong phòng dần lên cao…
Bất chợt đèn sáng lên, những ngọn đèn bên ngoài đã bị che khuất bởi bóng ngược của căn phòng. Văn Địch quay người lại, nhìn thấy bóng người cao lớn đứng ở cửa…
Và cả nội thất bố cục bên trong phòng.
Trong một thoáng chốc, cậu rất muốn xuyên qua kính thủy tinh để đâm đầu xuống đường bê tông ở 80 mét dưới mặt đất.
“Căn phòng này,” Văn Địch gằn từng chữ một, “Có hai phòng ngủ.”
Biên Thành nhìn cậu, dường như là không hiểu vì sao cậu lại phải nhấn mạnh một sự thật hiển nhiên như vậy.
“Rốt cuộc là vì sao,” Văn Địch hỏi bằng giọng điệu chất vấn: “Đặt phòng Suite vào dịp sinh nhật, bên trong có hai phòng ngủ?”
Bảo mật riêng tư? Phân phối đồng đều?
Bị khoan vào đầu mới nghĩ ra được ý tưởng này à?
Biên Thành không để ý rằng ánh mắt Văn Địch đã tối sầm xuống, giọng nói của anh vừa mang ý dò hỏi vừa có chút mong chờ kín đáo: “Cậu nhìn căn phòng này xem,” Anh nói: “Có cảm tưởng gì không?”
Lòng và lòng vòng, cậu nên đâm vào trụ cẩm thạch để chết ngay lúc ấy mới phải.
Thấy Văn Địch không trả lời, Biên Thành tiếp tục nói: “Đây là chuỗi khách sạn toàn cầu.”
Sao đây? Còn định quảng bá thương hiệu và quy cách của khách sạn à? Văn Địch cau mày, trong đầu đã tưởng tượng ra mười nghìn cách tự sát và giết người. Bất chợt, một mảnh ký ức lóe lên trong đầu cậu: “Nơi này hơi giống với căn phòng khách sạn ở Mỹ mà em từng ở.”
“Cậu đi Mỹ vào lúc nào?”
“Năm ba đại học,” Văn Địch vừa nói vừa dạo quanh phòng khách, nghiền ngẫm một lúc lâu, tiếp tục lượn qua hai căn phòng ngủ: “Đúng vậy, không khác nhau mấy.”
Tuy đã năm năm trôi qua nhưng xét đến chuyện cậu rất hiếm khi được ở trong khách sạn cao cấp, cộng thêm lúc ấy đã xảy ra một sự kiện phẫn nộ lòng người, khiến cho Văn Địch có ấn tượng sâu sắc về bố cục của căn phòng.
“Lúc ấy em ở phòng này…” Văn Địch chỉ vào phòng ngủ bên phải, “Tưởng Nam Trạch… À, bạn cũ hồi cấp ba của em, cậu ấy trả tiền phòng và ở gian bên cạnh.”
Biên Thành đứng tại chỗ nhưng ánh mắt luôn dõi theo cậu: “Sau đó thì sao?”
Văn Địch nhìn anh với ánh mắt thăm dò.
“Đã nhiều năm trôi qua mà cậu vẫn còn nhớ kỹ như vậy, chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra phải không?”
Tim Văn Địch thắt lại.
Vẫn đừng nên kể chuyện cậu bị lừa tiền lừa ngủ và bị chuốc thuốc ấy thì hơn, cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì cho cam.
“Không có gì xảy ra hết, em chỉ được ở phòng Suite một lần nên đương nhiên là nhớ kỹ rồi.” Văn Địch đáp.
Biên Thành nhìn cậu một lúc lâu, ánh mắt hiện ra cảm xúc giống như là… bỏ cuộc? Hoặc là cảm giác chán nản muốn bỏ cuộc. Văn Địch đang suy ngẫm xem cảm xúc thất vọng ấy xuất phát từ lý do gì thì người kia đã mở cửa tủ rượu trong phòng khách rồi hỏi: “Có muốn uống một chút rượu không?”
Văn Địch sực tỉnh.
Ly thủy tinh phát ra âm thanh va chạm leng keng: “Mấy khi mới tổ chức sinh nhật, không định uống rượu sao?”
Bầu không khí bỗng chốc trở nên mờ ám.
Một chốc thiên đường một chốc địa ngục, đi thuê phòng mà cũng có hiệu quả như vừa luân hồi sáu kiếp như vậy sao?
Thật đáng tiếc. “Em không uống rượu,” Văn Địch nói: “Em có chứng mất trí nhớ say rượu.”
Nếu đêm nay thật sự phát sinh chuyện gì đó, cậu tuyệt đối không thể để nó tan biến theo men say được.
Sau khi Biên Thành nghe cậu giải thích về bệnh lý và triệu chứng, vẻ mặt anh đột nhiên thay đổi từ chán chường thành thanh thản. Hiếm khi thấy giáo sư thể hiện nhiều cảm xúc như vậy, Văn Địch cảm thấy thật kỳ lạ.
Giáo sư đặt thực đơn về chỗ cũ rồi hỏi: “Những ký ức đã bị lãng quên ấy còn lấy lại được không?”
“Không biết,” Văn Địch đáp, “Nhưng mà em không nhớ lại được, có lẽ là do chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Chúng ta thường quên đi những chuyện bình thường hàng ngày mà.”
“Nếu đó không phải là chuyện bình thường thì có nhớ lại được không?”
Văn Địch cắn môi suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Chưa từng có tiền lệ nên không rõ. Có lẽ là cần một điểm kích hoạt chăng?”
“Điểm kích hoạt?”
“Trong phim thường như vậy mà? Cần phải có một điểm ký ức kích hoạt để tìm lại toàn bộ. Chẳng hạn như suýt bị ô tô đâm khi băng qua đường… ” Văn Địch không thể bịa được nữa, “Em chỉ đùa thôi.”
Nhưng suy luận thiếu khoa học ấy lại khiến Biên Thành rơi vào trầm tư.
“Chúng ta đừng nói chuyện quá khứ nữa,” Văn Địch cố gắng níu kéo đêm xuân tươi đẹp bằng một chút tinh thần lạc quan cuối cùng, “Thầy mời em đến đây là để…”
Người đứng trước tủ rượu bất chợt bước lên hai bước, đưa hai tay lên ôm lấy má Văn Địch rồi cúi đầu hôn xuống.
– ——–
Tác giả có lời muốn nói:
Vị giáo sư offline quanh năm bỗng nhiên tiến bộ thần tốc: Có lẽ mấy người không tin nhưng tôi chỉ muốn làm một thí nghiệm thôi.