Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ - C1700
“Phù!”
Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi!
Tất cả sương độc xung quanh đều bị anh hút vào trong cơ thể!
“Làm sao cậu dám!”
Quỷ Thủ Độc Thánh sợ tới mức choáng váng, cho dù là chính hắn cũng không dám trực tiếp hút loại độc này vào người!
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng lớn.
Sương độc phun ra từ trong miệng anh, bao phủ Quỷ Thủ Độc Thánh!
Quỷ Thủ Độc Thánh còn không kịp kêu thảm đã hóa thành một bãi máu ngay tại chỗ.
Những người tu võ trúng độc còn lại nhìn thấy một màn này, liền vọt tới bên cạnh Diệp Bắc Minh.
Bịch!
Đồng loạt quỳ xuống!
“Anh Diệp cứu mạng, ngài không sợ loại độc này, nhất định sẽ có biện pháp giải độc đúng không?”
“Cậu Diệp, cầu xin ngài mau cứu tôi, chỉ cần ngài cứu tôi, kể từ bây giờ nhà họ Từ tôi sẽ coi ngài như thiên lôi sai đâu đánh đó!”
Một lão già đỏ bừng mắt, trong miệng không ngừng tràn ra máu đen.
Nếu không phải ông ta có thực lực cường đại, chỉ sợ đã sớm hóa thành một vũng máu rồi!
“Anh Diệp cứu mạng!”
“Sát Thần đại nhân cứu mạng!”
Mấy trăm vị khách đều quỳ trên mặt đất dập đầu.
Diệp Bắc Minh nhìn lướt qua đám người: “Cứu mấy người cũng được thôi!”
“Cảm ơn anh Diệp!”
Đám người cảm động đến mức rơi nước mắt.
Giọng nói lạnh như băng tiếp tục truyền đến: “Nhưng tất cả các thế lực do mấy người quản lý, bao gồm cả mạng sống của mấy người!”
“Từ giờ trở đi sẽ chính là của Diệp Bắc Minh tôi!”
“Nếu người nào có ý định phản bội, sẽ chết không có chỗ chôn!”
Thân thể của mọi người run lên.
Lão già kia bò qua, quỳ gối dưới chân Diệp Bắc Minh: “Cậu Diệp, Từ Vinh Thịnh tôi từ giờ trở đi chính là một con chó của ngài, cầu xin ngài cứu tôi!”
Diệp Bắc Minh không nói nhảm.
Anh đưa tay bắn ra ba cây ngân châm, cắm vào người lão già kia!
Phụt!
Cơ thể già nua của Từ Vinh Thịnh run lên, phun ra một ngụm máu đen.
Lại có thể đứng lên!
Từ Vinh Thịnh rung động nhìn thoáng qua Diệp Bắc Minh: “Rốt cuộc kẻ này có lai lịch gì?”
“Chẳng những có võ công nghịch thiên mà còn có y thuật quỷ thần?”