Định Mệnh Đời Anh - Chương 147
Thư ký Nhạc thở dài ngao ngán, không ngờ Vương Tuyết Nhi lại có thể ảo tưởng như vậy. Hoàng Minh Huân đến sinh nhật mình còn chả quan tâm thì hơi sức đâu mà để ý đến sinh nhật cô ta. Mấy chuyện gửi quà xả giao này đều có trợ lý riêng phụ trách, chỉ cần từng hợp tác với HJ cho dù khách hàng to hay nhỏ gì cũng được gửi quà mỗi năm. Còn Vương Tuyết Nhi hay những người con khác của bạn Hoàng lão gia, Hoàng Minh Huân cũng bảo trợ lý thêm vào lịch, theo đó mà gửi quà đến.
Tống Gia Tuệ vẫn bình tĩnh xem cô ta làm gì tiếp theo, dù sao chú cũng đứng ra đảm bảo Hoàng Minh Huân cứ thẳng tay trừng trị cô ta rồi, cô chẳng có gì phải sợ.
Thư ký Nhạc đem một hộp quà đặt lên bên trên chiếc tủ, còn chưa kịp nói gì thì Vương Tuyết Nhi đã bước tới, ôm lấy hộp quà rạng rỡ “Anh Huân biết hôm nay là sinh nhật tôi à? Lại còn chu đáo chuẩn bị quà cho tôi thế này…”
Thư ký Nhạc nhìn thẳng vào cô ta vội vàng ngăn cản “Vương tiểu thư, đó không phải…”
Lời thư ký Nhạc còn chưa nói hết, Vương Tuyết Nhi đã bóc hộp quà ra, để lộ ra một chiếc điện thoại màu trắng với trang trí thiết kế vô cùng tinh xảo, bốn góc chiếc điện thoại còn có gắn đá quý.
Vương Tuyết Nhi bất ngờ miệng nở nụ cười tươi, cố ý đem chiếc điện thoại giơ ra trước mặt Tống Gia Tuệ, kiêu căng nói “Đây cô nhìn xem, tôi và anh Huân trước giờ tình cảm rất tốt, anh ấy vì tôi mà chuẩn bị quà sinh nhật cũng là điều rất bình thường, cô đừng có mà tức giận nhé!”
“Tôi vì sao phải tức giận?” Tống Gia Tuệ trong lòng đang sôi máu lên, nhưng nét mặt thì vẫn chẳng biến sắc “Chỉ là một chiếc điện thoại thôi mà, ngoài kia thiếu gì chứ!”
“Thế nhưng… hình như cái này được thiết kế đặc biệt đấy!” Vương Tuyết Nhi tiếp tục kiêu ngạo tự đắc “Cô xem này, trên thị trường làm gì có loại này chứ!”
“Vậy á? Vậy mà sao tôi thấy nó cũng giống với những chiếc điện thoại bình thường khác”
Vương Tuyết Nhi nói kéo dài như rên lên “Đương nhiên không phải loại bình thường rồi, tôi từ trước tới nay vẫn luôn dùng loại điện thoại này, cô xem ở đây, lại còn ở đây nữa, điện thoại trên thị trường làm gì có, hơn nữa viên đá quý này cũng sáng quá đi mất, đi trên đường liệu có bị người khác cướp mất không nhỉ?”
Tống Gia Tuệ trong lòng chán ghét nên lạnh lùng nói “Liên quan gì tới tôi chứ? Thẻ anh ấy tôi muốn quẹt bao nhiêu chả được, mua điện thoại tính bằng cân nặng của cô còn dư đấy!”
Vương Tuyết Nhi cười rồi vui vẻ ấn mở nguồn chiếc điện thoại lên. Sau khoảng vài giây ngắn ngủi, màn hình điện thoại đột nhiên hiện lên một hàng chữ “Baby, anh xin lỗi vì những chuyện đã qua, tương lai sau này chúng ta cùng nhau cố gắng. Yêu em!”
Nụ cười trên một của Vương Tuyết Nhi dần tắt mà rung lên.
Lời nói rõ ràng như vậy, cô ta cũng chẳng phải đồ ngốc mà không biết chiếc điện thoại này không phải dành tặng cho bản thân, nhưng bây giờ mà đem điện thoại trả lại thì những hành động và lời nói vừa rồi của cô ta thì biết giấu mặt vào đâu?
Nói gì đi chăng nữa Vương Tuyết Nhi cũng nhất định không trả lại.
Tay cô ta cầm chắc lấy chiếc điện thoại, đưa lên miệng hôn vào viên kim cương được đính trên bề mặt “Cô giúp tôi xem xem viên kim cương này có phải thật không vậy? Ngại quá, để anh Huân tặng tôi món quà sinh nhật quý giá như thế này, tôi phải tặng anh ấy cái gì mới phải đây?”
Tống Gia Tuệ cuối cùng không chịu được nữa, đột nhiên đứng lên, ánh mắt phẫn nộ nhìn cô ta.
Vương Tuyết Nhi tiếp tục cười: “Ôi, ở đây lại còn viết cái gì mà baby… Đáng ghét, sao lại gọi người ta như vậy, có biết người ta thích lắm không?”
Thư ký Nhạc đứng bên cạnh nghe toàn bộ những lời õng ẹo lên mặt của cô ta mà toàn thân run cả lên, sởn gai ốc.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thượng Tướng Gấu Một Lòng Si Mê Cô Vợ Thỏ Nhỏ
2. Chiều Hư
3. Tuyết Phủ Cánh Dơi
4. Đường Đua Xanh Hẹn Ước
=====================================
Tống Gia Tuệ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay cô ta, lập tức không nhịn nữa “Chỉ gọi cô là “Baby” thì đã sung sướng muốn nhảy cẫng lên rồi à? Dùng não mà nghĩ, đàn ông bình thường chả ai muốn kết hôn với một đứa con nít cả. Ồ, tôi quên mất nói với cô, mấy ngày trước anh ấy tặng hoa cho tôi, trong đó viết cái gì mà em là kho báu lớn nhất đời anh, em chiếm trọn tâm trí của anh… Còn nữa, anh ấy đã ký vào bản cam kết nếu phản bội tôi sẽ ra đi tay trắng, nếu cô không chê một người chẳng còn gì trong tay thì cứ việc đến nhưng tôi thấy chắc gì anh ấy đã ưa cô”.
Thư ký Nhạc tròn xoe mắt, vì lần trước hoa là do Hoàng Minh Huân đích thân chọn nhưng một tay thư ký Nhạc gửi tặng cho cô mà, căn bản làm gì có những lời như Tống Gia Tuệ vừa nói. Đúng là, phụ nữ một khi gặp kỳ phùng địch thủ thì chẳng ngán điều gì!
“Cô nói láo! Dù anh ấy có muốn để lại hết tài sản cho cô, chú Hoàng cũng không đồng ý!” trên mặt Vương Tuyết Nhi cười gượng gạo.
“Vậy bây giờ cô đến hỏi chú xem”.
“Cô…”
Tống Gia Tuệ cười lớn rồi liếc sang chỗ cô ta, nhếch môi “Anh ấy tặng một cái điện thoại, gọi một tiếng baby mà cô đã thành ra ảo tưởng thế này, người ngoài không biết lại tưởng cô công khai giật chồng tôi đấy!”
Cơn tức được trút ra, Tống Gia Tuệ cảm thấy thoải mái hơn nhiều, sắc mặt Vương Tuyết Nhi đột nhiên khó coi hơn rất nhiều.
Vương Tuyết Nhi trong lòng thấy khó chịu “Chẳng có gì đảm bảo được rằng rồi có một ngày anh ấy sẽ không rung động trước tôi! Nếu anh ấy không còn gì cả, chúng tôi sẽ cố gắng cùng nhau từ đầu, không phải như ai kia đợi tới khi cơ ngơi anh ấy vững chắc mới xuất hiện”.
“Mơ đẹp quá đấy!” Tống Gia Tuệ hất tóc ra sau lưng, nói giọng đắc ý “Nhắc cô một chút, tôi có đến trước hay đến sau gì thì cũng là người chiến thắng cuối cùng, có được con người và cả trái tim của Hoàng Minh Huân. Cô cố gắng đến nhà tôi lấy lòng chú, quyến rũ chồng tôi bao nhiêu lần rồi đã thành công chưa?”
Vương Tuyết Nhi tức nổ máu mắt ra, mặt cô ta cứng đơ ra nhưng vẫn cố nén xuống chưa kịp lên tiếng đã bị cô dùng ngón trỏ chặn miệng lại.
“Trên mạng người ta bảo đàn ông vẫn thích nhất là bộ dạng phụ nữ không mặc đồ, thế nên lần sau nếu muốn quyến rũ người đàn ông của người khác thì tốt nhất là đừng lấy đồ ngủ của vợ người ta mặc vào. Thực ra cái váy ngủ đó cũng đắt lắm đấy, đặc biệt lại bị gái mặc qua, không vứt đi thì khó chịu, mà vứt đi tôi lại cảm thấy tiếc”.
Vương Tuyết Nhi sắp phát điên lên rồi.
Thư ký Nhạc đứng bên cạnh nghe mà cũng tim đập chân run, chỉ sợ hai người lời qua tiếng lại quá mà đánh nhau, phụ nữ ghen với nhau đúng là như sắp bốc lửa lên vậy.
Đúng lúc này, cánh cửa bị đẩy vào, Hoàng Minh Huân mặc một bộ vest màu xanh đen, vừa đẩy cửa tay anh vừa kéo lỏng chiếc cà vạt ra, đi vào trong cởi áo ngoài, vừa mới ngoắc áo lên quay ngưới lại liền chú ý thấy trong phòng có thêm người phụ nữ khác. Lại nhìn thấy nụ cười lạnh lùng nơi khóe môi Tống Gia Tuệ, rõ ràng là tâm trạng cô đang không tốt.
Thư ký Nhạc lên tiếng “Thiếu gia, cậu về rồi à? Vương tiểu thư nói hôm nay là sinh nhật cô ấy nên đích thân đến đây mời cậu!”
Ánh mắt Hoàng Minh Huân hướng vào chiếc điện thoại Vương Tuyết Nhi đang cầm trên tay, ánh mắt sầm lại “Ai cho cô đụng vào đồ của tôi? Đặt chiếc điện thoại xuống!”
Vương Tuyết Nhi khẽ run lên, cố ý nói “Anh Huân, lẽ nào anh không biết hôm nay là sinh nhật em? Chiếc điện thoại này là…”
“Không phải dành cho cô!” Hoàng Minh Huân chẳng nể nang gì, lạnh lùng cắt lời cô ta “Cái đó là để tặng cho vợ tôi, chúng ta chả thân thiết, dựa vào cái gì mà đích thân mời tôi đến dự sinh nhật?”.