Dã Tâm Không Tịnh - Chương 25
Trần Thanh nhìn Yến Vân Hà, cứ như đang nhìn một gã đàn ông bị sắc dục hun mờ mắt, không có thuốc chữa.
Yến Vân Hà ho khan một tiếng: “Mỏm đá này ẩn sâu hơn ta nghĩ, các ngươi phát hiện ra kiểu gì vậy?”
Trần Thanh: “Chu Nhiên tinh thông y thuật, biết trên núi có mọc vài loại thảo dược quý, bò lên đây nhiều thì tự nhiên phát hiện ra.”
“Thanh Y Bang các người còn kiếm sống bằng thảo dược?” Yến Vân Hà ngạc nhiên nói.
Trần Thanh sờ sờ mũi: “Nếu không phải mọi người cơm cũng ăn không nổi thì ai muốn làm giặc cỏ đâu. Hơn nữa thôn dân xung quanh còn nghèo hơn chúng ta, ai mà nhẫn tâm đi cướp của họ. Đồng ý vận chuyển hàng cũng là vì không cần làm người khác bị thương, thù lao lại nhiều.” Nói rồi sắc mặt Trần Thanh có chút ảm đạm, ai ngờ được lại phải làm quân cờ của người khác, liên lụy mọi người trong bang.
“Có điều đại nhân lựa vị trí này tốt thật, phía dưới vừa vặn có chỗ đặt chân. Bằng không chỉ dựa vào công phu mèo cào của ta khẳng định đánh không lại vị Ngu đại nhân kia, cũng sẽ không giúp được ngài.” Trần Thanh cười ngây ngô nói.
Yến Vân Hà ngẩn người, bỗng nhớ lại đêm trước, sau khi hắn giao lệnh bài trong tay cho Ngu Khâm xong đã cùng đối phương thương lượng nên gặp mặt ở đâu mới tốt. Ngu Khâm lấy bản đồ địa hình của dãy núi Hắc Đảo, đặt dưới ngọn đèn.
Y đứng, Yến Vân Hà ngồi. Bản đồ trải trên bàn, chỉ thấy có ba chỗ bị đánh dấu bằng những màu mực khác nhau, lần lượt là hồng, đen và trắng.
Ngu Khâm chỉ vào vòng tròn màu trắng đầu tiên: “Nơi này nằm sau sơn trại, tuy địa hình hiểm trở nhưng phòng thủ lỏng lẻo.”
Nói xong lại chỉ vào chỗ được khoanh đen: “Nơi này cây cối sum suê, thích hợp để ẩn nấp. Nhưng nếu mang theo nhiều binh mã thì cũng có nguy cơ bị bại lộ.”
Cuối cùng hắn chỉ vào vị trí được khoanh bằng màu đỏ chu sa: “Địa thế rất cao, thấy được toàn cảnh Thanh Y Bang, có điều khoảng cách quá xa, không thể tấn công trực tiếp.”
Yến Vân Hà nghe xong, rầu rĩ nở nụ cười: “Ngu đại nhân xem không ít binh thư nhỉ, phân tích đều có cơ sở rõ ràng.”
Ngu Khâm không bị chọc giận bởi lời trêu ghẹo của hắn, chỉ bình tĩnh nói: “Ngươi giao lệnh bài điều binh cho ta, hẳn là đã có kế hoạch bao vây tấn công Thanh Y Bang. Dù sao thì ngày mai hẹn gặp không phải là để du sơn ngoạn thủy, mà là để diệt phỉ.”
Y chỉ vào bản đồ nói chuyện, Yến Vân Hà một bên nghe, một bên nhìn theo tay y. Trên tấm bản đồ cũ kỹ, bàn tay kia càng giống như ngọc mà phát sáng dưới ánh nến. Vệt chu sa đỏ lộ ra giữa những khe hở của ngón tay càng thêm sống động.
Yến Vân Hà duỗi tay chỉ vào địa điểm được tô đỏ trên bản vẽ, vốn tưởng rằng Ngu Khâm sẽ dời tay đi. Nhưng cho đến tận khi đầu ngón tay hắn chạm vào bản vẽ, đối phương vẫn chưa động đậy. Bởi không thể tránh né, ngón trỏ của hắn nằm giữa khe hở ngón tay của Ngu Khâm. Những ngón tay còn lại cũng đè lên tay đối phương như một lẽ đương nhiên.
Độ ấm dưới lòng bàn tay lại không lạnh lẽo như con người ấy. Ấm áp, khớp xương cũng rõ ràng, không hề mềm mại như tay phụ nữ. Là một bàn tay của đàn ông.
Nếu chỉ chạm vào rồi bỏ ra thì cái đụng chạm ấy không có chút ái muội nào, nhưng mà không ai trong bọn họ nhúc nhích.
Yến Vân Hà giương mắt, vừa lúc chạm phải ánh mắt hơi rũ xuống của Ngu Khâm. Trong phòng lờ mờ tối, trong bầu không khí kích động kì quặc dường như hệt ngày ấy trên phố, khi Ngu Khâm sờ vào mặt nạ trên mặt hắn mà nói đôi mắt hắn chói chang như ánh dương. Phảng phất như một cái búng tay, lại như một cái chớp mắt thật dài.
Ngu Khâm là người mở miệng trước: “Yến đại nhân, ngươi xác định muốn gặp mặt ở chỗ này sao?” Yến Vân Hà nhất thời lơ đãng, suýt nữa không phản ứng được Ngu Khâm đang nói về chuyện gì.
Đợi tinh thần phục hồi, tay Ngu Khâm đã rời đi. Chỉ còn lại ngón tay hắn cô đơn mà lẻ loi đặt vòng đỏ trên bản đồ.
“Vị trí này không được tốt lắm.” Ngu Khâm nói tiếp.
Yến Vân Hà dùng ngón tay một vòng khoanh theo vết mực đỏ, lòng bàn tay áp vào bản đồ còn lưu lại độ ấm trong lòng bàn tay Ngu Khâm: “Nơi này rất tốt, ta rất thích.” Hắn vốn tưởng Ngu Khâm còn muốn phản bác vài câu nhưng cuối cùng y không nói gì, trực tiếp cất bản đồ đi, sự việc đã được quyết định xong.
Tuy Yến Vân Hà để Ngu Khâm cầm lệnh bài điều binh nhưng cũng đã phòng ngừa mọi chuyện. Nếu tối nay hắn gặp chuyện khi đi tìm Trần Thanh, Ngu Khâm có thể mang binh trực tiếp đánh vào sơn trại mà cứu hắn. Nhưng nếu hắn không có việc gì, đương nhiên tốt nhất vẫn cần chọn một địa điểm gặp mặt an toàn.
Sao có thể nghĩ đến địa điểm an toàn này đối với hắn mà nói lại không an toàn. Nói cách khác, địa điểm gặp mặt này nhìn thì như do hắn chọn, nhưng lại không thật sự là thế. Vì sao Ngu Khâm lại chọn ra duy nhất ba chỗ này, chẳng lẽ là lựa mấy cách chết khác nhau cho hắn?
Lắc lắc đầu, Yến Vân Hà không nghĩ về người nọ nữa, hắn lấy hai miếng mặt nạ da người từ cái túi treo trên yên ngựa, vứt cho Trần Thanh một miếng: “Đi thôi, đeo cái này lên rồi đi chào tạm biết vợ ngươi.”
Hôm qua lúc đàm phán với Yến Vân Hà, Trần Thanh còn kiên định yêu cầu một điều, đó là nhất định phải bảo vệ vợ của gã. Vì thế nửa đêm hôm ấy Yến Vân Hà đã cho nội tuyến đến nhà Trần Thanh đưa Trương Dung đi rồi.
Thật ra đưa Trương Dung đi cũng tốt, một ngày Trần Thanh còn chưa sa lưới, chính là một ngày còn một cây đao kề trên cổ Ngụy Tri Lý, để Ngụy tri huyện không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nếu Ngụy Tri Lý vì để ép Trần Thanh lộ diện mà bắt Trương Dung, Trần Thành vì thế mà chui đầu vào lưới thì một phen khổ tâm an bài của Yến Vân Hà coi như uổng phí.
Trần Thanh đi theo Yến Vân Hà, chỉ cảm thấy đường càng đi càng hẹp, dân cư càng thêm thưa thớt, trong lòng không khỏi nói thầm Yến Vân Hà đây chắc không phải muốn giết người diệt khẩu đâu nhỉ, chẳng qua gã chỉ nói một câu diễm lệ mĩ miều thôi sao?
Thẳng đến khi Yến Vân Hà ghìm ngựa dừng lại gã mới phát hiện hai người đang dừng trước một tòa nhà. Căn nhà này nhìn bình thường phổ thông, chỉ là trên mái hiên đậu đầy một hàng quạ đen khiến người khác nhìn thấy đều phải nổi hết da gà.
Một con quạ đen trong đó bỗng nhiên “phạch” một cái, phi thẳng tắp xuống mổ Yến Vân Hà. Yến Vân Hà liếc mắt một cái là nhận ra, đấy là con quạ đen bị hắn nhốt ngoài cửa sổ lần trước. Không ai khác ngoài hắn, con quạ này hùng hổ, thoạt nhìn như có thù oán gì với hắn vậy.
Yến Vân Hà còn không kịp tránh, hơn nữa cánh tay bị thương không tiện hành động nên tóc tai bị mổ lung tung đến rối loạn.
Trần Thanh thấy thế nhanh chân chạy tới duỗi tay đuổi con quạ kia giúp hắn. Hành động này như thọc gậy vào tổ ong vò vẽ, đám quạ đen thấy đồng loại bị đánh, không thèm quan tâm ai gây sự trước, tất cả đều phi xuống điên cuồng mổ hai tên nhân loại này.
Vào lúc hai người đang vô cùng chật vật, một tiếng huýt sáo thanh thúy vang lên, lệnh cho đàn quạ nhanh chóng dừng lại, một lần nữa bay về chỗ đậu ban đầu.
Trần Thanh nhìn những đôi mắt nhỏ của mấy con quạ, dường như thấy được sự khinh thường trong đó.
Cửa bị đẩy ra, một mỹ nữ thanh tú áo xanh dựa vào cánh cửa khoanh tay lại, trong tay còn cầm một quyển sách: “Yến Hoài Dương, ai cho ngươi đụng đến Pi Pi nhà ta?” Con quạ đen gây sự ban nãy đậu lên người cô gái, tủi thân cọ đầu, kêu nhẹ vài tiếng. Có thể nhìn ra được, nó đang làm nũng với nàng.
Yến Vân Hà dứt khoát gỡ phát quan*, tức giận nói: “Cái tên gì nghe ngu ngốc vậy, tên gì mà lại là Pi Pi. Khó nghe, sao không gọi là Cạc Cạc ấy?”
Cô gái nheo mắt lại: “Ngươi muốn chết sao?”
“Thật không khéo, mới chết một lần rồi.” Yến Vân Hà nhún vai, vết máu trên cánh tay lộ ra dưới ánh nhìn của nàng. Cô hừ nhẹ một tiếng: “Đáng đời.” Dứt lời liền xoay người vào nhà, để cánh cửa mở rộng cho bọn họ.
Trần Thanh chậm rì rì bước tới: ” Vị cô nương dữ dằn này ở đâu ra vậy, chắc không phải là tình cũ của đại nhân đâu nhỉ.”
“Ngươi đang nói cái gì vậy!” Yến Vân Hà nói với vẻ hoảng sợ: “Mắt nhìn người của ta sao kém vậy được?”
Trần Thanh bĩu môi: “Tình mới cũng có ra gì đâu chứ.”
Vừa dứt lời Trần Thanh liền nghe tiếng vợ mình gọi: “Thanh ca, là chàng sao?” Trần Thanh đẩy Yến Vân Hà một cái, tiến vào trong nhà.
Vợ chồng hai người ôm lấy nhau, Yến Vân Hà đi đến bên cạnh cô gái áo xanh: “Ẩn Nương, có lẽ ta cần làm phiền ngươi một việc nhỏ.”
Ẩn Nương trợn trắng mắt: “Chuyện của ngươi có khi nào đơn giản đâu, nói đi, lại muốn ta làm gì?”
Yến Vân Hà lấy ra một cái túi tiền từ trong tay áo, nặng trĩu đặt vào tay Ẩn Nương: “Có khi nào ta để ngươi làm việc không công à.” Ẩn Nương ước chừng trọng lượng trong tay, kéo ra một khe hở, nhìn vào ánh vàng lấp lánh bên trong, biểu tình lập tức thay đổi. Nàng tươi cười rạng rỡ, gần như là trìu mến mà mời Yến Vân Hà vào nhà: “Đại nhân vào nhà ngồi đi. Ngài muốn uống trà gì, Ẩn Nương đi pha cho ngài.”
Cách đó không xa, Trần Thanh đang vỗ lưng Trương Dung, dốc lòng khuyên nhủ đối phương an ổn ở lại đây dưỡng thai. Trương Dung hai mắt đẫm lệ nói: “Ta không thể theo các chàng cùng tới kinh thành sao?”
Trần Thanh đau lòng đáp: “Sao ta không nghĩ đến việc dẫn nàng theo được, nhưng đại nhân và ta có việc cần phải giải quyết…”
Trương Dung lau nước mắt, trở nên đanh đá: “Có phải chàng chê ta làm vướng chân không!” Vì gia đình hài hòa êm ấm, Trần Thanh đành hy sinh Yến Vân Hà, gã nghiêm túc nói: “Ta chê nàng chỗ nào chứ, rõ ràng là đại nhân một hai phải tách vợ chồng chúng ta ra.”
Nói xong còn nhỏ giọng bổ sung một câu: “Hắn không dẫn vợ theo, còn không để ta được dẫn theo.”
Bước chân Ẩn Nương khựng lại, kinh ngạc đôi phần nhìn Yến Vân Hà: “Ngươi lấy vợ rồi?”
Yến Vân Hà mặt không cảm xúc, nói: “Đầu óc gã không tốt, không cần nghe mấy lời xằng bậy của gã.”
____________________________________________________________
!From: wattpad @Yu1812 & wordpress Gió Trong Mưa!
*phát quan: một loại phụ kiện tóc cho nam giới, dùng để cột đuôi ngựa hoặc cột nửa đầu.